Hai vợ chồng tức tốc đưa cô em gái lên bờ. Lan Ngọc đã ngất đi, toàn thân
lạnh như băng...
Bệnh tình tưởng không có gì, vậy mà Lan Ngọc đã phải nằm mê man suốt
hai ngày. Lúc tỉnh lại điều cô hỏi đầu tiên là về đứa bé:
- Đã tìm được nó chưa?
Lan Thanh phải trấn an em:
- Em cứ yên tâm nằm nghỉ, dưỡng bệnh. Anh Thông và mọi người đã tát
sạch nước ở mương rồi mà vẫn chẳng thấy gì khác. Có thể cánh tay kia là
của ai đó chứ không phải của nó. Vả lại cánh tay ấy chỉ vớt lên mặt nước
khoảng mấy phút sau thì đã chẳng còn nguyên nữa, nó thành một khúc
xương khô!
Lan Ngọc vẫn lẩm nhẩm:
- Phải tìm cho được nó, tội nghiệp quá...
Thông đi tận chợ thị xã rước về một bác sĩ quen, để khám bệnh cho Lan
Ngọc. Sau khi chẩn mạch ông bảo:
- Cô nhà chỉ bị hạ huyết áp, có lẽ do bị kích động chuyện gì đó. Giờ thì ổn
rồi.
Khi vị bác sĩ này đi rồi thì ở nhà bên cạnh có một người bước sang nói với
Lan Thanh:
- Tôi nhìn sắc diện cô này không như ông bác sĩ nói đâu. Năm ngoái đứa
cháu gái của tui ở xa tới chơi đây cũng bị giống như vậy, nửa đêm nó chạy
ra vườn rồi cũng bị té xuống ao, sau đó thì ngả bệnh luôn, mê man cả mấy
tháng trời. Cho đến nay thì trở thành như người mất trí! Theo tui thì cô cậu
nên đưa cô ấy qua bên kia cồn, có ông thầy hay lắm, chuyên chữa trị loại
bệnh này. Chữa sớm đi, đừng để như đứa em tui mà khổ...
Lan Thanh định không nghe, nhưng nhìn sắc diện em gái cứ mỗi lúc mỗi
xấu đi, tuy đã tỉnh, nhưng vẫn nằm thiêm thiếp, không đi đứng bình thường
được. Cuối cùng cô phải đồng ý. Người hàng xóm tình nguyện đi cùng, cả
vợ chồng Lan Thanh đều cùng đi. Lan Ngọc tuy biết mình được chuyển
xuống ghe, nhưng cô chẳng tỏ thái độ ưng thuận hay phản đối.
Từ chỗ nhà Lan Thanh qua tới cồn mất hơn một giờ đi ghe. Trời tối, sông