Tiếng của anh Thông, chồng chị Lan Thanh. Ngọc mừng quá, kêu lên:
- Em đây anh Thông ơi! Anh tới đây ngay đi.
Thông chạy tới, có cả Lan Thanh nữa. Họ hoảng hốt khi thấy Lan Ngọc
trong tình trạng đó. Lan Thanh lên tiếng hỏi liền:
- Em đi đâu ngoài này vậy? Tại sao quần áo lại...
Lan Ngọc rối rít:
- Anh Thông nhảy xuống mương vớt giùm đứa bé lên đi! Nó... nó...
Lan Thanh cẩn thận hỏi lại:
- Đứa bé nào? Sao nó lại ở dưới mương?
Lan Ngọc không đáp, đẩy đại Thông xuống, khiến cho anh chàng té gọn
xuống nước. Lan Ngọc nói to:
- Đứa bé mới bị té xuống đó, anh vớt nó lên may ra còn kịp.
Thông bơi lội giỏi, nhưng sau hơn mười phút mò tìm vẫn chẳng thấy gì.
Anh lắc đầu nói:
- Làm gì có đứa bé nào ở đây?
Lan Ngọc quả quyết:
- Nó mới cùng té với em đây mà!
Tất nhiên cuộc mò tìm tiếp theo sau đó chẳng có kết quả gì. Thông mệt bở
hơi tại, còn Lan Ngọc thì vẫn cả quyết:
- Nếu anh mò không được đứa bé thì suốt đêm nay em ở đây, không về!
Lan Thanh biết tánh em, cô nói với chồng:
- Anh ráng tìm xa xa một chút xem thế nào. Mà cũng lạ, mương nước
không chảy, vậy té xuống thì đi đâu?
Cô hỏi lại em gái:
- Em nói rõ cho chị nghe coi, chuyện đầu đuôi ra sao?
Lan Ngọc thuật lại, nghe xong Lan Thanh trách em:
- Chị đã dặn rồi, tại sao em còn mở cửa sổ, rồi lại mở cửa đi ra ngoài nữa,
lỡ có chuyện gì thì sao!
Cô giải thích việc có mặt của vợ chồng mình:
- Chị đang ngủ thì nghe có tiếng la thất thanh của em. Lúc chị chạy qua thì
thấy cửa phòng mở toang, em không có trong đó, khiến chị hoảng quá,
chạy đại ra vườn thì may gặp em ở đây.