của ông, nó mới chửi ông như chửi chó đó chưa đã sao!
Tuổi già trên bảy mươi của ông, lăn lộn thương trường cũng lắm điều trái
ngang, nhục nhã, nhưng chưa bao giờ Lụa bị một vố đau điếng, sỉ nhục như
thế này. Ông nuốt nhục, chịu đựng một mình bây giờ cũng chỉ vì tự ông gây
ra. Việc bắt ép con gái lấy người nó không yêu là bởi ông cần vay bên sui
gia một số tiền lớn để kinh doanh, bởi thế họ mới coi thường ông, con gái
nó hận ông...
* * *
Bà chủ Lụa lắng nghe người nọ kể:
- Cô Hai có ghé đây ở chơi nửa buổi rồi đi, tui có giữ lại nhưng cô không
nghe. Mà lạ lắm, lúc đi tui thấy cô ấy khóc!
- Nó đi với ai chị có biết không?
- Làm gì có ai, cổ đi một mình. Đích thân cổ lái chiếc xe hơi màu đen xì,
mà chạy lẹ lắm, suýt chút nữa là đụng gãy hàng rào nhà kế bên rồi!
Bà chủ Lụa nhẹ lắc đầu:
- Cái con này, tối qua tới giờ có ăn uống gì đâu, lại uống rượu nữa, mà lái
xe kiểu đó...
Người phụ nữ tên gọi là dì Xinh, vốn bà con xa với bà chủ, hỏi lại:
- Chị mới nói hôm qua mà hôm qua nào? Cô Thiên Hương đâu có ghé đây
hôm qua. Tui nói là nói cách đây hơn một tháng. Hôm ấy cổ ghé qua rồi đi,
tới nay đâu có trở lại.
Bà chủ Lụa thất vọng:
- Vậy mà tui tưởng dì nói nó mới ghé.
Bà thở dài thườn thượt rồi lên xe đi tiếp, dặn với lại:
- Nếu nó có ghé lại đây lần nữa thì dì làm ơn giữ lại dùm, rồi báo liền cho
tôi hay. Tốt nhất là dì biểu ai đó trong nhà xì bánh xe để nó không chạy
được, như vậy mới giữ nó được.
Bà bảo tài xế:
- Chạy lẹ lẹ lên Trung Lương, tui ghé nhà người quen nữa, may ra nó có
ghé lại đó.
Xe vừa vọt đi thì người ở nhà bên cạnh chạy ra đưa tay ngoắc:
- Bà chủ! Bà chủ!