TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 327


Thiên Tùng cầm đàn cất tiếng hát êm đềm:
“Ai vun đồi.
Thông xanh mơ
Ai cao nguyên lạnh.
Gió cô đơn buồn
Ai hồ biếc
Ai khói vương
Ai trăng mộng tưởng
Ai hồn hoang liêu...”.
Tiếng ca chưa dứt thì bóng áo trắng chập chờn lướt tới.
Giọng ma quái như từ cõi âm ty vọng lên:
- Em... ở dưới giếng lên... lạnh quá, ca cho em nghe nữa đi.
Tay chân rụng rời, hồn Thiên Tùng như treo người trên cành cây cao. Một
bàn tay lay nhẹ vai Thiên Tùng:
- Suốt đêm mày gục ở đây hả Tùng? Sao không vào ngủ?
Thiên Tùng ngơ ngác nhìn Nam Khang và Duy Bảo.
- Tao gục ở đây hả?
Thiên Tùng ngóc đầu dậy vẫn chưa hoàn hồn:
- Vậy là suốt đêm Thiên Tùng đàn hát rồi gục xuống bàn bên khung cửa sổ.
Nam Khang cà rỡn:
- Tao với thằng Bảo đâu có giành hết chỗ ngủ đâu mà mày chẳng chịu vô
mùng.
Thiên Tùng thì thào:
- Tao thấy ma rủ ra giếng nước.
Duy Bảo kêu to:
- Trời ạ! Ma rủ đi à?
Nam Khang hỏi dồn:
- Mày có đi không.
- Có! Tao ra ngoài giếng nước, tối om hà. Hồn ma nhảy múa, bảo tao hát.
Duy Bảo lo lắng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.