TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 393

- Dù phải đem sinh mạng mình ra để đổi lấy sự bình an của dân lành anh
cũng không ngại.
- Anh thật can đảm.
- Em biết không? Ngày xưa cha anh cũng là một chiến sĩ. Chỉ vì bảo vệ cho
dân mà phải hy sinh. Anh quyết lòng sống không hổ thẹn với người đã
khuất.
Tuyết nhìn Phong. Đôi mắt đen sâu thẳm nằm dưới hàng chân mày rậm.
Một vầng trán cương nghị trên gương mặt thanh tao. Anh có một sức gợi
cảm làm lòng cô xôn xao. Cùng học chung dưới một mái trường bao năm,
vậy mà giờ đây cô mới nhận được tình cảm của mình.
- Anh nói gì sai mà em nhìn anh dữ vậy?
- Không? Em chỉ xúc động khi nghe anh kể về cha anh thôi.
- Mẹ anh thì lại càng tội nghiệp hơn. Từ ngày cha anh mất, bà đã sống đơn
độc một mình, thân cò gầy yếu, tần tảo nuôi con.
- Bác ấy sống vô cùng cao cả.
- Vì vậy anh nhất quyết không phụ tấm lòng của mẹ.
- Em thì may mắn hơn anh. Em được sống trong hạnh phúc với cha lẫn mẹ.
- Anh cũng rất ngưỡng mộ em. Là một tiểu thơ con của một vị giám đốc có
uy danh trên thương trường mà lại dám đăng ký đi thực tế vùng rừng núi
này.
- Em cũng chỉ muốn tìm hiểu và ngắm nhìn quê hương đất nước mình thôi.
Rừng núi quê mình thật là đẹp phải không anh?
- Phải. Đêm rừng thật đẹp, thật quyến rũ. Em có ngửi được mùi hương
nồng đượm và ngát thơm của các loài hoa dại, cánh mỏng như sương đó
không?
- Có.
Tuyết vui sướng thốt lên:
- Ánh trăng làm cho lòng người xao xuyến làm rung động những tình cảm
thơ mộng thầm kín của tâm hồn. Trăng và hoa tuyệt vời quá!
Trong cảm giác bềnh bồng, Tuyết cảm thấy như vòng tay của Phong đang
ôm lấy người cô. Cô chưa kịp phản ứng thì môi anh đã chạm vào môi cô thì
thầm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.