TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 427

- Cái mạng của anh do người cứu. Bây giờ người có thể lấy lại bất cứ lúc
nào. Em còn trẻ, tương lai còn dài, đừng bận tâm đến anh mà hãy trốn khỏi
nơi đây, sau này đừng bao giờ đến đây nữa.
Hồng nghẹn ngào:
- Anh Quốc!
- Chúng ta không có thời gian nữa đâu Hồng. Anh cởi trói cho em xong rồi,
mau theo anh rời khỏi nơi này.
Hồng cầm tay Quốc siết chặt:
- Anh Quốc! Bảo trọng…
Quốc lặng thinh, che giấu nỗi xúc cảm trong lòng. Lần đầu gặp Hồng, anh
đã không kềm chế được lòng mình trước cái ánh mắt như cười pha lẫn một
chút tinh nghịch lẫn bướng bỉnh đó. Vì yêu Hồng, anh đã liều lĩnh giải
thoát cho nàng.
Quốc lo ngại nhìn Hồng, cô đã gần kiệt sức bởi mấy ngày giam giữ. Anh
vừa dìu Hồng, vừa bảo:
- Cố lên Hồng.
- Đứng lại!
Một tiếng quát thật to vang lên làm mạch máu cả hai gần như đông cứng:
- Mày định đưa nó đi đâu?
Chơ Rớt xuất hiện, nòng súng trong tay sẵn sàng nhả đạn. Quốc bối rối:
- Tôi đưa Hồng ra bờ suối tắm một lát, cô ấy đã không chịu nổi nữa rồi.
Chơ Rớt cười to:
- Mày gạt được ai chớ đâu có gạt được thằng Chơ Rớt này. Mày định đưa
nó đi trốn phải không? Vì bọn đàn bà mà mày định phản bội lại tao à?
- Không, thưa thủ lĩnh.
- Đừng nói nhiều. Tao sẽ bắn nát tim nó rồi tới mày.
- Đừng! Đừng thủ lĩnh.
Quốc nói như van xin.
- Xê ra! Nếu không thì đừng trách.
- Thủ lĩnh!
Bóng đêm bỗng bừng sáng vì một ánh chớp màu vàng, khẩu súng khạc đạn.
Quốc ôm lấy Hồng lăn tròn tránh đạn. Chơ Rớt vẫn tiếp tục bắn. Hồng hét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.