TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 520

Bà Tâm chanh chua:
- Hiền lành mà giống như quỷ cái, kiểu đó chắc là giống... gái mẹ nó.
Lời bà ta vừa dứt, tức thời từ trong phòng của Út Hương một vật bay ra,
suýt nữa đã trúng vào vai mụ, nó rơi xuống nền gạch vỡ toang ra. Đó là
chiếc lọ hoa.
Mụ Tâm hét toáng lên:
- Trời ơi, nó giết người!
Ông Thái biết không ổn nên thật nhanh chân kéo bà ta chạy ngay về phòng
mình. Trong khi mụ Tâm vẫn tru tréo:
- Con ông là quỷ chớ đâu phải người! Thôi, ông để tôi đi, tôi về nhà tôi
sống, chớ ở đây sao được mà ở!
Tuy miệng nói vậy, nhưng mụ ta vẫn theo vào phòng. Và chỉ một lúc sau đã
nghe mụ ta cười nói huyên thuyên như chẳng có gì xảy ra. Rối đến một lúc
mụ ta hạ thấp giọng như chỉ muốn cho riêng ông Thái nghe:
- Ông phải hứa chắc đó nghe, chỉ cho chúng nó ở tối đa một năm mà thôi.
Sau đó phải tìm người mà gả nó đi cho rảnh nợ. Phải như vậy thì tui mới
tiếp tục ở lại đây...
Không ngờ ông Thái lại hứa:
- Ờ, thì để rồi tính... chúng là con gái không sớm thì muộn cũng phải lấy
chồng thôi.
Bà ta gắt lên:
- Ngay tức thời, chớ không phải muộn! Nếu ông không hứa thì tôi xuống
ghe về nhà ngay bây giờ.
Lại một lần nữa ông Thái xuống giọng:
- Để từ từ đã. Bà để tôi sắp xếp rồi mọi việc sẽ đâu vào đó...
Mụ Tâm dường như vẫn chưa hài lòng, nên giọng chì chiết của mụ vẫn
vọng ra từ trong phòng. Mọi diễn biến đó hầu như không lọt ra khỏi tai Út
Hương. Cô gái lúc về phòng đã không yên tâm, nên đã lẻn ra đứng bên
ngoài phòng ba để nghe ngóng... và nhờ thế mà cô đã nghe hết hầu hết
những trao đổi giữa ba và mụ ấy.
Quá thất vọng, Út Hương trở về phòng mình nằm ôm mặt khóc nức nở.
Một bàn tay đặt lên vai cô, Hương mở mắt ra thấy Xuân cũng đang khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.