- Chắc là có gì đó...
Bỗng có ai đó lên tiếng từ phía băng sau:
- Chắc chắn là như thế, còn gì nữa mà nghi ngờ!
Phước nhìn vào kiếng chiếu hậu, không thấy ai, anh vội tấp xe vô lề và
quay hẳn lại. Băng ghế trống không!
Lúc này Phước mất bình tĩnh thật sự, anh nhắm mắt lại và khấn:
- Xin lỗi, nếu tôi có làm điều gì thất thố với vong linh ai đó thì hãy lượng
thứ cho, tôi không cố ý.
Ngồi yên một lúc rồi Phước mới dám lái xe ra giữa đường và cẩn thận đi
thẳng về nhà...
Không có điều gì bất thường xảy ra, nhưng Phước vẫn cứ ngay ngáy lo...
Đến khi vào tới sân rồi mà Phước vẫn còn chưa an tâm, anh nhẹ nhàng
bước xuống xe và cẩn thận khóa cửa và rón rén bước vô nhà.
Vừa bước vô phòng khách, Phước nhìn thấy một người khách ngồi đợi sẵn
ở ghế. Đó là ông lão đạp xe xích lô! Phước ngã ra sau, nằm bất động...
Lúc tỉnh lại Phước lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe vợ kể lại:
- Em cũng không biết ông ấy vào nhà mình bằng cách nào. Khi từ trên lầu
bước xuống em đã thấy ông ấy ngồi ở phòng khách. Ông ta bảo là có
chuyện cần kíp lắm, muốn gặp riêng anh, nên buộc lòng em phải cho ông ta
ngồi đó đợi anh về.
Phước không biết lúc mình bị ngất thì đã xảy ra chuyện gì, anh hỏi thì Lệ
Hoa kể:
- Em cũng không biết. Em từ nhà sau ra thì thấy anh nằm đó.
- Vậy ông ta đâu?
- Em cũng không biết. Có lẽ lúc anh ngất ông ta đã bỏ đi. Nhưng mà có
chuyện gì vậy? Ông lão đó là ai?
Vẫn muốn giấu vợ, nên Phước phải nói:
- Ông ta giúp anh chuyện ở ngôi nhà dự tính mua. Có lẽ thấy anh như vậy
nên ông ngại, lẳng lặng bỏ đi đó thôi.
Phước cố nhớ xem lúc mình bị ngất, ông già xích lô ấy đã làm gì? Nhưng
trước sau gì anh cũng không nhớ nổi. Hình như có một áng mây mờ đang