muốn...
Khi thoát ra được rồi, Quang mới cảm thấy nhẹ người. Đầu óc anh không
còn lùng bùng như lúc nãy nữa. Lúc này Quang mới cảm nhận được một sự
thôi thúc kỳ lạ trong lòng, mà hình như ai đó phản đối còn mạnh mẽ hơn
chuyện vừa rồi!
- Thanh Tuyền!
Thì ra là như vậy. Quang bắt đầu hiểu, mỗi khi anh nói chuyện với người
khác phái, đặc biệt là đứng trước chuyện mai mối như vừa rồi, thì y như là
trong cơ thể nổi lên một thứ cảm giác thôi thúc, bồn chồn khó tả. Đích thị
là do Thanh Tuyền phản ứng rồi!
Không một chút khó chịu, mà trái lại Quang thích thú với cảm giác mình
được nhắc nhở, quan tâm, và về phần mình, anh cũng đã thể hiện được tấm
lòng thủy chung như nhất...
Đi loanh quanh một lúc, chợt Quang nhớ ra, đầu óc anh sáng hẳn lên:
- Miếu Thành hoàng!
Tự trách mình sao từ lâu không nhớ ra địa điểm nơi hẹn của Tuyền! Mặc dù
còn khá lâu mới tới thời điểm một năm, nhưng cần gì, miễn là biết chỗ đó
thì ít ra cũng là chỗ mà Quang có thể có cảm giác là mình ước hẹn…
Không tìm được xe, Quang cứ như thế đi bộ về hướng bắc của thị trấn. Và
mặc dù chưa một lần biết qua ngôi miếu Thành hoàng, nhưng việc tìm kiếm
cũng không phải khó. Phải mất một giờ Quang mới tìm ra. Ban đầu anh hơi
nghi ngờ không biết có đúng là ngôi miếu đó không? Nhưng sau một lúc dò
dẫm, Quang quyết định chui vào miếu. Đúng là ngôi miếu hoang, bởi khi
Quang bước vào đã có nhiều chuột bọ chạy ra. Do tối đen không nhìn thấy
gì, mà Quang thì không muốn bật diêm lên, ngại người ngoài để ý, nên
bước trong bóng tối, anh tìm cách dọn một khoảng trống đủ để ngồi xuống.
Ngồi đó làm gì, Quang cũng không xác định được, nhưng trong tâm thức
anh ngầm hiểu mình cần phải đợi ở chỗ này.
Đêm gần khuya. Trời khá lạnh, nhưng Quang lại cảm thấy ấm lòng. Anh
cảm nhận như chính chỗ hoang vắng này mới có một thứ hơi ấm kỳ lạ,
không thể giải thích được...
Trong cơn mơ hồ nửa thức nửa ngủ, Quang chợt nghe như có tiếng ai hát