- Dạ... bẩm bữa đó...
Tên tài xế Năm không nhịn được, phải lên tiếng:
- Bẩm ngài, hôm đó chính hắn đã tâu với bà chủ chuyện của ông với cô
Thiên Nga. Sở dĩ bà chủ tới quán hôm đó cũng là do hắn ta mà ra.
Lão Rôbe tánh nóng như lửa, vừa nghe nói vậy lão đã quên cả cơn đau do
vết thương, đã quay sang tát liền cho tên đàn em mấy cái liền:
- Đồ phản phúc!
Lão ta thuận tay xô một cái mạnh, khiến cho Cai Xạo té bổ nhào ra khỏi xe.
Xong, lão bảo tên cận vệ khác:
- Mày ở đó trị cho một trận rồi kêu xe về sau, khỏi theo tao!
Lão ra lệnh cho tài xế Năm vọt xe đi.
- Thưa ngài, có cần đi bệnh viện không?
- Ờ... ờ.
Lão ta định ra lệnh tiếp, nhưng chẳng hiểu sao miệng mở ra khó khăn, còn
hai mắt thì như bị ai đó kéo xuống, nặng trịch! Lão cố cưỡng Iại, nhưng
cơn buồn ngủ lạ thường đột ngột kéo đến, khiến lão ta ngả đầu ra sau rồi
chẳng biết gì nữa...
- Có cần đi bệnh viện nữa không, ông chủ?
Mở mắt ra, thấy mình không còn ở trong xe, mà đang nằm ở một nơi nào
đó rất Iạ, lão Rôbe hỏi liền:
- Tôi đang ở đâu?
- Ở đây, ông nhìn không ra hay sao?
Nghe giọng người lạ, lão cố nhìn lên thì quá đỗi ngạc nhiên, bởi đang đứng
trước mặt lão ta lúc này là một người đàn ông cao lớn. Anh ta để mình trần,
do đó vừa nhìn vào ngực là thấy ngay có hình xăm một con cá sấu cực to.
- Mày... mày là…
- Nhớ ra rồi phải không! Kể ra đầu óc sát nhân của ông cò Tây cũng không
tồi chút nào. Ha ha! Gặp lại cố nhân sao không mừng vậy ngài?
Giọng anh ta đầy mỉa mai, châm chọc, lại hàm chứa sự đe dọa mà riêng lão
Tây già này hiểu hơn ai hết. Lão bắt đầu run thật sự. Nhất là cái hình xăm
kia, nó gợi cho lão nhớ tới một chuyện cách đó gần năm năm.
- Con cá sấu hai đuôi ở Vàm Sát, giờ đây nó vẫn còn đủ hai cái đuôi và lại