TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 712

Thu Dung bị ngất do lỡ vào đây rồi quá sợ? Quang không tin như vậy. Dứt
khoát là có một biến cố nào đấy...

Tắt đèn pin, Quang quyết định làm một cuộc mai phục trong bóng tối. Anh
chờ đợi một điều gì đó mà chính anh cũng không biết sẽ là chuyện gì.
Quang rất tự tin, bướng bỉnh và gan góc nữa, nhưng ngồi trong bóng tối
như vậy tự dưng anh rùng mình. Một cái lạnh không biết từ đâu tới đã
khiến toàn thân Quang gai ốc nổi đầy. Đến lúc anh hiểu cái lạnh đến từ một
bàn tay gầy guộc thì cũng là lúc cả thân thể nặng trên sáu mươi ký của anh
đã bị lôi đi một cách nhẹ nhàng...

Đến một nơi nào đó, Quang mơ màng hiểu là mình được ấn ngồi xuống.
Dần dần Quang tỉnh táo trở lại, anh cố căng mắt ra xem nơi mình đang ngồi
là ở đâu, nhưng không tài nào thấy được gì.

Chợt đèn bật sáng. Trước mặt Quang là một phụ nữ mặc đồ lụa toàn màu
hồng. Vừa trông thấy anh chàng đã kêu lên:
- Ngọc! Lan Ngọc!
Người phụ nữ mà Quang vừa gọi là Lan Ngọc không nói năng gì, lẳng lặng
đưa tay kéo chiếc khăn trùm đầu ra, một mớ tóc dài quá mông xõa xuống,
làm cho Quang khựng lại:
- Kìa, Ngọc... mà không...

Quang định chồm lên, nhưng hai đầu gối anh như bị khớp chặt, khụy xuống
trong tư thế quỳ.

Đèn lại tắt, bàn tay lạnh như băng của người phụ nữ chụp vào đỉnh đầu
Quang khiến cho anh cảm thấy nóng ran toàn thân.

Có một giọng nói nghe rất lạ rót vào tai Quang, dù rất khẽ nhưng anh nghe
rất rõ:
- Hãy yêu như con tim mách bảo. Hãy làm đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.