TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 72

- Đừng làm thế? Anh muốn tôi nhìn thì tôi sẽ nhìn đây.
Có lẽ trong đời Hương Lan giây phút này là thời điểm đáng phải đánh dấu
ấn để ghi nhớ về một cơn sợ hãi cao độ nhất. Cô co quắp cả người lại khi
cự ly giữa cô và cái xác quá gần. Gã Tuấn Khanh này thật ác đã ép cô vào
chỗ sống dở chết dở. Bình tĩnh để nhìn ư? Ôi, dường như cô đã hóa đá. Cô
cảm giác được rằng mình đang rất sợ hãi. Thế có nghĩa là cô đang sống và
buộc phải nhìn vào người chết để nhận diện họ là ai. Thật khổ thân cho cô.
Hương Lan muốn òa khóc nhưng đôi mắt cô lúc này lại ráo hoảnh không
vắt ra được giọt nước nào. Đành phải làm gan vậy, vì hiện tại cô chẳng còn
đường lựa chọn. Hương Lan đưa ánh mắt của mình tới chỗ xác chết ruột
gan cứ giật lên thon thót. May mà có Tuấn Khanh cùng hiện diện, chứ một
mình cô thì hồn vía cũng du địa phủ mất tiêu rồi. Kể ra ở bên cạnh Tuấn
Khanh cô luôn cảm giác anh ta đang ra sức bảo vệ mình. Có điều anh ta
cũng luôn làm cho cô phải chết khiếp vì sợ hãi.
- Sao? Cô thấy người này có quen không?
Câu hỏi của Tuấn Khanh làm cho Hương Lan giật mình ngẩng nhìn anh
ngơ ngác:
- Tôi không biết!
Tuấn Khanh dùng tay gạt toàn bộ những mảnh vụn thạch cao cho rơi xuống
để lộ ra gương mặt phụ nữ còn rất tươi như người đang nằm ngủ. Anh buột
miệng xuýt xoa:
- Ồ, một cô gái tuyệt đẹp. Kể ra thì tay nghề của ông Hoàng Huy chẳng cao
siêu gì nên mới mượn người thật để tạo thành người giả.
Đang ở trong tâm trạng không còn chút mật nào nhưng nghe Tuấn Khanh
nói thế Hương Lan vội tò mò đưa mắt. Ngay cái nhìn đầu tiên cô đã thảng
thốt kêu lên:
- Diễm Hà!
Đôi mày rất thanh tú của Tuấn Khanh khẽ chau lại:
- Diễm Hà là ai thế?
Trông vẻ mặt Hương Lan thật xúc động:
- Cô ta là người mẫu.
- Cô có quen biết à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.