TONY BUỔI SÁNG - TRÊN ĐƯỜNG BĂNG - Trang 207

Một lá thư Phan Thiết…

“Tôi sinh ra và lớn lên ở Hàm Thuận Nam, Bình Thuận. Khi tốt

nghiệp lớp 9, gia đình khó khăn quá nên tôi bỏ học, vô Sài Gòn học
may. Sau 4 tuần, tôi đi thi tay nghề tại công ty giầy dép, tôi đậu,
tự đi thuê nhà trọ rồi bắt đầu cuộc sống công nhân. Nhà trọ thì
xa mà có hôm phải tan ca lúc 10h đêm. Hàng tháng tôi lãnh lương
khoảng khoảng 500,000 đ, trừ tiền nhà và tiền ăn, còn lại tôi
sắm vàng gửi về phụ giúp cha mẹ (đầu thập niên 90).

Khi ấy tôi tròn 16 tuổi, công việc bên chiếc máy may cứ thế cuốn
tôi vào, những đêm tôi ngủ gà gật bị kim đâm chảy máu. Tôi nhìn
các bạn trang lứa mặc áo dài trắng đạp xe trên phố, tôi ước mình
cũng được như vậy. Mơ ước lớn nhất lúc đó là sau này tôi được
ngồi trong văn phòng máy lạnh, một ước mơ nhỏ bé nhưng thật xa
vời.

Sau khi chị gái lập gia đình, anh rể đã giúp đỡ gia đình tôi rất
nhiều về vật chất. Vì ham học, tôi kiên quyết về quê tiếp tục
học lên lớp 10. Tôi trở lại Sài Gòn để học đại học tại chức, vì không
thi đỗ đại học chính quy. Tôi xin việc phục vụ buffet hoặc bán hàng,
tiếp thị trên phố ngoài giờ học để tích lũy kinh nghiệm.

Tốt nghiệp, tôi bắt đầu với vị trí “giúp việc” cho các phòng ban,
trực điện thoại, photocopy, quét dọn, pha cafe cho khách, mua đồ
ăn trưa cho mọi người…ở một

công ty Hàn Quốc. Sau đó công ty mở rộng thêm lĩnh vực may mặc,
ông chủ xây dựng một nhà máy lớn ở Củ Chi, trong lúc đang xây
dựng, đơn hàng được đưa đi các nhà máy khác gia công. Tôi được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.