TONY BUỔI SÁNG - TRÊN ĐƯỜNG BĂNG - Trang 232

Chuyện ở Mumbai

Rất nhiều tình nguyện viên sau 2 tuần bán hàng nông sản Việt
gây quỹ “Ánh mắt học trò là áo ấm mùa đông” đã gửi thư về
Tony. Có thư viết lúc 2h sáng. Làm công tác xã hội nó vậy đó, các
bạn sẽ mất ngủ, sẽ trăn trở một vài đêm, nhưng chính là lúc não
hằn lên những nếp nhăn, giúp bạn có được óc già dặn.

Nhiều bạn nói tụi con sinh ra ở thành phố, lớn lên trong nhung
lụa, mọi thứ cha mẹ chu cấp, học hành thì thầy cô chỉ từng bài
toán, làm giúp từng bài văn…nên khi lên vùng cao, thấy các em bé
hồn nhiên giữa núi rừng, tụi con bật khóc. Về lại thành phố,
thấy yêu cha mẹ, yêu mọi người, yêu cuộc đời hơn. Tụi con không
còn sừng cồ, không tranh giành từng mét đường với những người
tham gia giao thông khác nữa. Hay khi họ mắng chửi mình, thay vì
đáp trả lại, tụi con chỉ bỏ đi, vì thấy họ tội nghiệp, họ còn quá sân si
với cuộc đời này. Vì họ chưa biết cho đi…

Đúng vậy. Các bạn đã nhìn sự việc ở một góc nhìn khác, rất văn
minh, rất nhân văn, rất đẳng cấp. Nên từ thiện cho người khác,
thật ra cuối cùng chính là từ thiện cho chính bản thân mình. Hồi
đó dượng đi Ấn Độ học một lớp đào tạo doanh nhân, toàn người
giàu học, trừ dượng, vì dượng đẹp trai quá, nên được đặc cách. Có
một ông thầy ổng dạy như vầy nè. Một tỷ phú khôn ngoan là một
tỷ phú giúp bao nhiêu người làm triệu phú. Vì sao, vì trước hết là
cho ông ấy. Giả sử ông ấy ở trong 1 cái lâu đài, lâu đài của ông ấy
nằm giữa những biệt thự, người ta sẽ bảo vệ ông ấy. Còn nếu lâu
đài của ông ấy nằm giữa một khu toàn nhà tranh vách lá, nó mà
phát hỏa thì lâu đài của ổng cũng tiêu luôn. Có bữa cả lớp đi thực tập,
ông thầy chỉ vào tòa lâu đài mấy triệu đô trong một khu ổ chuột,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.