TONY BUỔI SÁNG - TRÊN ĐƯỜNG BĂNG - Trang 52

Về nỗi cực hình mang tên ngoại ngữ…

Sáng nay một bảo vệ vô Villa De Tony đưa thư, thấy Tony đang
tắm chó nên bạn đứng nói chuyện chút. Bạn kể là đã học xong khoa
Hóa của một ĐH lớn, nhưng không có bằng. Trường chỉ quy định
TOEIC gì đó chỉ có 400-500 trăm, tức mức tối thiểu về trình ngoại
ngữ, nhưng bạn học không có. Mấy năm rồi luyện miết thi miết
mà không được, quá hạn nên trường đuổi. Với bạn, ngoại ngữ khó
như lên trời.

Tony thấy tiếc, giá như có bằng đại học, cuộc đời bạn có thể đã
khác. Dù có bảng điểm nhưng không có bằng cấp nên mọi cánh
cửa của nhân viên văn phòng, nhân viên phòng thí nghiệm hay quản
lý sản xuất đều đóng sập trước mắt bạn. Gia đình cũng kêu bạn
về quê, có một vị trí công chức nhỏ, nhưng có bằng đâu mà về,
bằng ĐH là điều kiện cần của thi công chức. Giấu thì phải giấu
đến cùng nên bạn lấy mọi lý do để kiên quyết ở lại thành phố.
Đói quá nên bạn phải xin đi làm công nhân, rồi đi làm bảo vệ. Bạn
nói ở đây lương 3.2 triệu/tháng và làm theo ca, nếu làm ca đêm sẽ
có phụ cấp, thu nhập sẽ trên 4 triệu. Bạn nói chú có trồng cây gì
thêm không, con sẽ vô làm cho, chú cho con thêm vài trăm
ngàn/tháng nữa chứ sống vầy chật vật quá.

Tony mới thấy ủa sao một đứa từng học chuyên Hóa của một tỉnh,
bây giờ sau 4 năm tính mol axit ba-zờ đã đời, lại đi làm lao động phổ
thông ở mức lương tối thiểu. Nó nói, chung quy cũng vì cái bệnh sợ
ngoại ngữ. Mà không phải mình con, lớp con cũng mấy đứa bị vậy.
Rồi thậm chí có bạn cũng có chứng chỉ vừa đủ để có bằng ĐH,
nhưng thất nghiệp vì không xin được việc cả mấy năm nay. Vì ở
đâu người ta cũng đòi ngoại ngữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.