TÔTEM SÓI - Trang 527

mục cuối cùng còn đau khổ hơn. Sự tan rã của vạn năm thảo nguyên
nguyên thủy khó chấp nhận hơn sự đổ vỡ của nghìn năm hoàng triều. Ông
như bị viên đạn bằng đầu đũa khoan thủng mạch máu, cơ thể teo lại đến
một nửa, hai hàng nước mắt ngầu đục theo nếp nhăn chảy sang hai bên, rớt
xuống những bông cúc dại màu trắng xanh.
Trần Trận không biết làm gì để giúp đỡ ông già rũ bỏ nỗi đau. Im lặng hồi
lâu, cậu lắp bắp: Bố, cỏ năm nay tốt quá, thảo nguyên Ơlôn đẹp quá… có lẽ
sang năm…
Ông già như kẻ vô hồn, hỏi lại: Sang năm? Sang năm còn có những chuyện
quái quỷ gì nữa? Xưa kia, ngay cả người mù cũng thấy thảo nguyên đẹp…
Giờ thì thảo nguyên không đẹp nữa, mắt tôi mù đi thì hơn, sẽ không phải
nhìn thấy thảo nguyên bị giày xéo…
Ông già ngật ngưỡng trên yên, mặc cho con ngựa bước đi những bước nặng
nề. Ông nhắm mắt, cổ họng phát ra những tiếng ca không rõ lời, nhưng
Trần Trận vẫn nghe ra đó là một bài đồng dao:
Bách linh hót, là mùa xuân đến.
Rái cá kêu, là hoa lan nở.
Hạc xám kêu, là trời sắp mưa.
Sói con tru, là trăng sắp lên.

Ông già hát đi hát lại bài đồng dao, càng hát giọng càng trầm lắng, lời ca
càng mơ hồ, giống như một dòng sông nhỏ từ đâu chảy tới chảy quanh
quẩn trên thảo nguyên rồi mất hút trong một trảng cỏ. Trần Trận nghĩ, có
thể con cháu các tộc Khuyển Nhung, Hung Nô, Tiên Ty, Đột Quyết, Khiết
Đan, và cả con cháu Thành Cát Tư Hãn Mông Cổ, đều hát bài đồng dao
này? Nhưng từ nay về sau, đám trẻ trên thảo nguyên còn hiểu được ý nghĩa
của lời ca? Có lẽ khi đó chúng sẽ hỏi: Bách linh là con gì? Rái cá là con gì?
Hạc xám là con gì? Sói hoang là con gì? Đại nhạn là con gì? Hoa lan là hoa
gì? Hoa cúc là hoa gì?
Từ đám cỏ vàng úa, vài con bách linh vỗ cánh bay thẳng lên trời xanh rồi
dừng lại giữ không trung, cất tiếng hót lảnh lót...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.