- Chị phải uống thuốc để tìm giấc ngủ. Chuyện gì ghê gớm vậy?
- Ngủ dậy tỉnh táo, chị sẽ kể cho em nghe.
Vy chờ Uyên ngủ say, rồi nhẹ nhàng trèo xuống đất. Vy giúp Thúy nấu
một nồi bún măng, món Uyên rất thích ăn.
Uyên ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều. Uyên vươn vai mở mắt ra đã
thấy Vy ngồi bên giường cười âu yếm:
- Dậy đi, con mèo ăn vụng bột! Thấy chị ngủ mà em mắc thèm.
- Ủa, mọi người đâu hết rồi?
- Chờ chị mãi không được, tụi nó ăn bún trước và đi học rồi.
- Sao em bỏ học? Chị ăn một mình cũng được mà.
- Em muốn ăn với chị. Vả lại lúc nầy không có bài vỡ gì cả, không lên
lớp cũng chẳng sao.
Vy dọn chén đũa ra trong khi đợi Uyên đi rửa mặt. Bước vào, phơi cái
khăn mặt lên sào. Uyên đã ngửi thấy mùi thơm của măng khô quyện với
mùi tía tô và hành. Uyên ngồi bệt xuống sàn nhìn Vy múc thức ăn ra tô.
Những lát măng màu nâu óng xen kẽ với những cục thịt sườn hầm nhừ
nhưng vẫn giữ được màu đỏ hồng thật ngon lành. Món nầy là món ruột của
Vy. Vy không cho ai biết được bí quyết hầm xương mềm nhừ nhưng vẫn
giữ được màu đỏ đẹp mắt. Uyên thấy đói cồn cào và nhớ lại cả tuần nay cô
không biết mình đã ăn những gì để sống. Vy đưa cho Uyên một tô bún bốc
hơi đầy măng và thịt.
Uyên ăn ngon lành hết cả tô bún. Vy ăn chậm rãi, thỉnh thoảng Vy lại gắp
thịt và măng bỏ cho bạn. Biết Vy vốn khảnh ăn, nên Uyên không gắp lại
cho Vy mà để cô tự ăn theo ý thích. Đợi Uyên ăn xong, Vy cười lắc đầu:
- Cứ theo tốc độ ăn nầy chắc bảy ngày ở với em, chị sẽ mập ú trở lại
thôi. Rửa tay lên giường nghỉ trước đi, em dọn dẹp, rồi lên nói chuyện với
chị.