gia đình biết,không cho Huy chăm sóc ,bây giờ còn tính đuổi chị về nữa
sao?
_Không có._Vy nắm tay Uyên cười với bạn._Chỉ tại em hư làm phiền mọi
người thôi.Chị vừa nghỉ phép về Tết ,giờ lại xin nghỉ lên đây với em.Em sợ
chị bị kỷ luật thôi.
_Không sao kể như cắt hai mươi mốt ngày phép năm.Chỉ cần em khỏe lại
chị bị mất một sao trên cầu vai cũng được.-Uyên quay sang nhìn cô y
tá._Cám ơn cô đã chăm sóc cho Vy !
_Đó là trách nhiệm của em mà.Vả lại chị Vy là người láng giềng tốt.
_Từ đây cô không cần chăm sóc cho Vy nữa.Tôi là bác sĩ.Bác sĩ trưởng
khoa ở đây là bạn học cùng trường của tôi.
Cô y tá ngần ngại nhìn Vy dò hỏi.
_Em đừng ngại.Thỉnh thoảng qua chơi với chị là được rồi.-Vy nói._Cám ơn
em đã giúp chị!Về làm việc đi đừng lo lắng gì cả.
_Vậy em đi !Chào bác sĩ !
Cô y tá đi rồi Uyên lấy lược chải tóc sơ sài ,rồi buộc túm lại.Uyên nói :
_Chị nghe Lâm nói em đang rất buồn.Chị biết.Nhưng chị không ngờ em lại
ra nông nỗi này.Sao vậy ,Vy?
_Lâm nói với chị bao giờ? -Vy không trả lời mà hỏi lại.
_Sau ngày em về Sài Gòn một ngày.Lâm đi một mình lên Cần Thơ tìm
chị.Bọn chị đã nói chuyện rất nhiều.
_Nhiễu chuyện thật ! Anh ấy biết gì về chuyện của em mà nói.
_Ít nhất Lâm cũng là người hiểu em nhất.Lâm nói sai sao?
_Không sai.Đúng là em đang buồn.Rất buồn.
_Tại sao?Tại Huy? _Uyên hỏi doofnn.
_Không tại ai cả.Chỉ có em tự ràng buộc lấy mình thôi.Những gì em không
nói được thì chị đừng hỏi.Sau này chị sẽ hiểu._Vy cau mày khó chịu.
_Được.Không nói thì thôi._Uyên vội dỗ ngọt._Không nói cũng được ,buồn
cũng được,nhưng đâu có lẽ phải uống rượu để tự sát.
_Em buồn.Em muốn uống.
Vy buông thõng.Uyên bỏ cây lược xuống quay lại nhìn Vy.Vy xanh xao tiều
tụy quá đỗi.Sức sống mãnh liệt trong Vy chỉ thấp thoáng ở đôi mắt.Uyên