cô em họ đưa đến. Nàng không hề nghi ngờ về việc cha nàng sẽ tìm mọi
cách kéo Martin về nhà khi biết chàng đã trở về. Cô gái bất giác mừng rỡ vì
nghĩ rằng sẽ có điều kiện gặp gỡ Martin hàng ngày như xưa, song nỗi vui
mừng ấy vụt tan biến khi nàng nhớ lại lý do chàng bỏ nhà mình.
"Làm sao để biết chàng có yêu ta không?" – người đẹp tự hỏi với nỗi e dè
ngoài bản tính của một người được các trang công tử hào hoa nhất thủ đô
ngưỡng mộ.
trong thời gian xa cách, tình yêu dần dần chiếm ngự tâm hồn nàng – tảng
đá cũng dần dần bị tan vỡ vì một giọt nước rơi hoài đấy thôi! Leonor đã
chịu khuất phục trước tình cảm mãnh liệt xâm chiếm, bởi lẽ cuối cùng thì
trong nàng người đàn bà cũng đã thức dậy, bất chấp một cô nương đỏng
đảnh bị gia đình và xã hội thượng lưu xây đắp cho lớp bê tông kiêu ngạo.
trước đầy nàng lên mặt phách lối bởi thói kênh kiệu và thờ ơ đùa giỡn với
con tim của những kẻ ái mộ mình, còn bây giờ lại sẵn sàng thoả hịệp trước
vai trò một người phụ nữ e lệ đáng yêu và cảm thấy sung sướng tột cùng
nếu được trao gửi trái tim mình cho một người mà ban đầu hầu như nàng
không thèm để ý tới. Do ảnh hưởng của tình cảm mãnh liệt ấy, trong tâm
hồn Leonor bừng nở những cánh hoa duyên dáng của tình yêu và giờ đây
nàng đã không còn tự cho phép mình cười cợt trước niềm khát vọng của
trái tim con người như xưa nữa.
Ăn sáng xong cô gái ngồi vào đàn dương cầm. Khi chơi bản nhạc trước khi
vẫn từng chơi khi có Martin, nàng điểm lại trong ký ức những cuộc trò
chuyện cùng chàng và cả những điều tuy vụn vặt nhưng rất lớn lao đối với
kẻ đang yêu.
Nàng bị kéo về thực tại bởi người hầu gái vào báo tin:
- Thưa cô, có cô nương nào đó hỏi cô ngoài kia.
Leonor kéo rèm cửa sổ nhìn ra và thấy cô gái mặc chiếc váy cùng với tấm
khăn choàng sẫm màu. Gương mặt xinh đẹp của cô gái dường như quen
quen nên nàng tự hỏi "Mình gặp cô ấy ở đâu rồi nhỉ?"
Tấm khăn quàng che kín người khách đến tận mắt, và Leonor cố hết sức đã
nhìn cho rõ các đường nét trên gương mặt ấy.
- Hỏi xem cô ấy tên là gì – nàng ra lệnh cho người hầu.