TRÁI TIM KHÔNG CẦN LÝ LẼ - Trang 437

bắt ngay tại nhà ta – ông Damasso khuyên răn – cần phải trì hoãn ít lâu
nữa…
- Được, nếu vậy con sẽ tự mình đến gặp phu nhân ngài Bộ trưởng! –
Leonor tuyên bố, phẫn uất trước vẻ thờ ơ của cha.
- Coi kìa, Martin lôi cuốn con ghê chưa! – Ông Damasso nhận xét với
vẻ khích lệ bất ngờ.
- Chàng không chỉ lôi cuốn đơn thuần! – cô gái nổi nóng kêu to – con
yêu chàng!
Những lời ấy gây kinh hãi cho bà Engracia, Agustin và ngay cả ông
Damasso, có lẽ không thua tiếng đại bác nô khi sáng.
Ông Damasso bật khỏi ghế, Agusitn chết lặng vì sửng sốt còn bà Engracia
thì vồ lấy con Diamela đang thiu thiu ngủ dưới chân và ôm riết nó vào
ngực.
- Con gái! Hãy hồi tâm lại nào! Con nói gì thế hả? – ông Damasso
cuống quýt gào lên.
Giọng ông hoà lẫn tiếng con Diamela sủa ăng ẳng vì một lần nữa lại trở
thành nạn nhân của tính đa cảm thái quá của bà chủ.
- Con nói rằng con yêu Martin – Leonor bình thản nhắc lại và kiêu
hãnh nhìn mọi người.
- Yêu Martin? – ông Damasso bối rối lẩm bẩm.
Chẳng buồn trả lời, Leonor ngồi xuống lạnh ngắt như pho tượng.
Quý ông khả kính đã định tỏ thái độ nghiêm khắc nhưng bắt gặp ánh mắt
cứng cỏi và thản nhiên của con gái, ông đâm ra lúng túng. Và, như đã biết
bao lần, ông Damasso tự cảm nhận được uy quyền vô hạn của Leonor và
với bản tính mềm yếu của mình, ông hoàn toàn không có sức chống đỡ.
- Con thú nhận điều đó để làm gì vậy?
- Để làm gì là thế nào ạ? Cứ cho rằng Martin nghèo khổ nhưng chàng
có tâm hồn cao quý và trí thông minh hiếm thấy. Điều đó hoàn toàn biện
minh được cho sự chọn lựa của con. Chẳng lẽ ba mẹ muốn con giấu kín
tình cảm của mình? Chẳng lẽ ba mẹ xa lạ đối với con? Con cần phải trao
gửi những nỗi niềm thầm kín cho ai khác nữa nếu như không phải là ba
mẹ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.