TRÁI TIM TRÊN NHỮNG CON ĐƯỜNG - Trang 97

bằng những phiến đá lớn và gạch bùn, có dạng tổ ong đâm sâu vào
lòng đất. Tôi chui vào bên trong mộ thấy cả khoảng không rộng lớn
tạo bởi lớp tường bao quanh dạng hình tròn, nhưng vút lên cao thì
chụm lại giống như đầu bút chì. Có thể làm như thế để các nhà vua
giao lưu được với Chúa trời dễ hơn chăng? Tôi có cảm giác như mình
đang đứng trong một kim tự tháp tròn đầy bí hiểm. Nhưng cách chia
gian của ngôi mộ này hơi giống mộ của người Việt cổ, bởi cũng gồm
phần hành lang và phần phòng chính rộng rãi. Tôi nhìn quanh quất
mãi không phát hiện ra quan tài ở đâu, bởi nó có thể ở bất kỳ đâu. Tôi
bỗng chốc rùng mình bởi sự lạnh lẽo toát ra từ những bức tường đá và
một phần vì tiếng vọng âm vang của giọng nói mình, nhưng vẫn hào
hứng quay sang Alex:

“Chỗ này mà ngủ trưa vào ngày hè nắng nóng thì tuyệt!”

“Ha ha, mày cứ thử ngủ ở đây xem, rét vì sợ ngay”, Alex dọa lại

tôi. Sống lưng tôi bỗng rét lên vì câu nói đó, biết đâu đấy, chúng tôi
đang quấy quả giấc ngủ ngon ngàn năm của những vị vua xứ này mà.

Vội vàng chuồn khỏi khu lăng tẩm, chúng tôi hòa vào những con

đường sỏi ngập tràn hoa vàng lãng mạn hết sức. Thành cổ hiện lên như
mê cung đá ngoằn ngoèo mà cô độc. May thay những bức tường đá
không cao nên chúng tôi không bị lạc trong mê hồn trận ấy. Tôi có thể
ngồi hàng giờ để ngắm cảnh hoa đá chen nhau như thế không biết
chán. Nhưng thèm được nhìn toàn cảnh bức tranh này từ trên cao nên
cùng Alex, tôi leo lên đỉnh núi tìm hai chú “vượn người” Pierre và
Arnab, trong khi Saru khá mệt mỏi nên đã quyết định ngồi nghỉ tại bảo
tàng.

Trên đỉnh của Myceane, gió thổi mát lành qua những bụi lau, những

nhóm hoa, qua tường đá, hút sâu vào một hang động nhỏ. Theo chân
đôi vợ chồng người Đức, chúng tôi dấn sâu vào hang động tối om chỉ
nhờ vào chút ánh sang nhỏ nhoi từ điện thoại của Pierre.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.