TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 299

Hai mươi hai

Tôi bấu chặt tay vào lớp da giả cũ sờn trên chiếc ghế cạnh tay lái của

chiếc Ford Capri, chân phải vô tình đạp lên cần phanh không hề tồn tại ở
đó, người ướt đẫm mồ hôi dù đang giữa mùa đông giá buốt.

Mẹ rướn tới từ ghế sau và tôi nghe thấy bà hít một hơi thật sâu khi bố

dừng ở bùng binh vắng. Bố chờ một phút, nghiêng ngó xung quanh, chờ
thêm chút nữa, rồi lầm bầm gì đó không biết có liên quan đến việc lái xe
hay không, rồi chiếc xe chầm chậm lảo đảo lăn bánh ngay khi một chiếc xe
tải ầm ầm lao đến. Chúng tôi thoáng thấy khuôn mặt tài xế xe tải, nhăn nhó
sửng sốt xen lẫn bực bội khi vượt qua chúng tôi, tay tì lên một thứ trông
giống như còi tàu.

- Ngồi cho vững nhé, anh bạn. - Bố bảo.

Bố vòng qua bùng binh mà không bật tín hiệu xin đường, băng qua hai

làn xe và lướt qua sát sạt một bà cụ tóc bạc phơ lái chiếc Nissan. Bà giơ
ngón tay về phía bố ông, chửi “Đồ điên!”.

Hồi xưa, lâu lắm rồi, bố là một tay lái lụa. Bố có một quan niệm cổ hủ

trong việc lái xe; đối với ông, một gã thắt dây an toàn chỉ khá hơn một gã
mặc váy chút đỉnh, và khi mẹ càm ràm rằng ông luôn lái xe bạt mạng, bất
chấp giới hạn tốc độ cho phép, ông lại viện dẫn cái bằng lái vẫn sạch sẽ của
mình. Khi còn nhỏ, mỗi lần nghĩ về bố, tôi vẫn hình dung ông đằng sau tay
lái. Dù ở nhà hay đi làm, bố luôn tìm thấy niềm vui trong việc lái xe, và
ông làm điều đó rất tốt, ít nhất là với sự thành thạo đầy kinh nghiệm. Tôi
không thể tưởng tượng rằng có lúc bố sẽ không thể lái xe được nữa. Và lúc
này đây, thời điểm đó đã đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.