TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 300

Chúng tôi đang chuyển những thứ lặt vặt cuối cùng của tôi về nhà.

Không có gì nhiều, chỉ là vài thùng giấy quẳng sau cốp xe Capri, đầy quần
áo, CD và mấy cuốn sách từng là thứ có vẻ quan trọng. Nhưng mười dặm
đường từ ngoại ô vào thành phố đã xác nhận lời mẹ nói. Những ngày ung
dung sau tay lái của bố đã qua rồi.

- Bố con chạy thẳng thì không sao. - Mẹ nói với tôi trong khi bố đang dỡ

đồ từ cốp xe. - Chỉ có những khúc cua mới đánh bại ông ấy. Bà quay lại
vừa lúc bố cúi xuống nâng một thùng giấy. - Con nói với bố đi.

Thế là tôi nhờ bố pha trà. Ông chậm chạp loanh quanh trong bếp, không

quên bất cứ thứ gì, nhưng dường như công đoạn đun nước, chế sữa, nhúng
trà, lấy đường và tìm tách phức tạp như chỉ huy một dàn nhạc giao hưởng
vậy.

- Bố, cảm ơn bố đã đưa con về. - Tôi nói. Ông gật đầu. Bố không quen

nói “Không có chi” theo kiểu lịch thiệp khách sáo của người Mỹ, và tôi
chắc bố sẽ không bao giờ quen được. - Bố ơi, chiếc Capri đó đã già cỗi rồi.

- Y như bố! - Mặt ông sáng lên.

Ông đong đường cẩn thận như nhà vật lý hạt nhân chia hạt plutonium.

- Nó từng là một chiếc xe tuyệt vời, nhưng đã hết thời, bố à.

Tôi trân mình chuẩn bị tiếp đón cơn phản bác giận dữ, hay chí ít là một

trận cãi vã kịch liệt, nhưng ông chỉ với lấy hộp sữa, vẻ mặt đăm chiêu.

- Đúng là không còn chạy được nữa. - Bố đồng tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.