TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 195

Mười lăm

Tôi muốn đi thẳng vào văn phòng của ông mà không cần lên lịch hẹn

trước nhưng tôi cố kiềm lại.

Dù sao, tôi không muốn bị cho là một kẻ dở hơi.

Rồi tôi cũng kiên nhẫn đợi vị bác sĩ tim bước ra khỏi cái văn phòng phố

Harley của ông lúc cuối ngày. Tôi đoán chắc ông có ca mổ trước khi về nhà
dùng trà. Nhưng ông lại thắt một chiếc cà-vạt đen, trông như diễn viên
David Niven đi dự tiệc nhẹ trên du thuyền của tỉ phú Aga Khan.

- A, anh Bailey. - Ông che đậy nỗi ngạc nhiên khá tốt. - Tôi giúp được gì

cho anh?

- Đây không phải cuộc sống của tôi. - Tôi nói, và ông gật gù. Tôi không

biết có phải ông đang làm tôi vui hay đó là lời tuyên bố hợp lý và là câu nói
ông vẫn nghe hàng ngày. - Ý tôi là đây không phải cuộc sống mà tôi muốn
có. Có một số sai lầm. Tôi muốn cuộc sống trước kia của tôi.

- Anh muốn thật à?

Vạt nắng cuối chiều làm cho cổ áo bóng loáng của ông trông như thứ

tăm tối nhất thế giới. Mày thực sự muốn tất cả những điều đó trở lại sao, tôi
tự hỏi. Nỗi sợ chết thường trực, vòng luẩn quẩn của chứng bệnh hiểm
nghèo, biết rõ cơ thể đang ngày càng rệu rã.

Tôi rùng mình lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.