- Vợ tôi thường thắt nơ cho tôi. - Ông nói. - Nhưng tối nay bà ấy không
đi cùng.
- Để tôi giúp ông nhé. Tôi thạo việc này lắm.
Ông ấy hơi ngần ngại nhưng rồi cũng đứng yên, bối rối nở nụ cười biết
ơn khi tôi tách cái nơ làm đôi và tự tin cầm mảnh vải satin đen giữa ngón
cái và ngón trỏ.
Tôi kéo làm đoạn bên trái hơi ngắn hơn đoạn bên phải. Tôi vắt đầu dài
qua đầu ngắn, luồn qua lỗ trống và tạo nên một khoảng trống ở phía trước
chiếc nơ bằng cách gấp đôi đoạn ngắn đặt lên trên nút thắt chính giữa cổ
áo.
Trông nó như một chiếc xe móp méo.
Tôi cố lần nữa. Và lần nữa. Lúc này, ông bác sĩ đâm lo, nhìn đồng hồ
một cách lộ liễu và lùi lại một bước cách xa tôi. Thất bại làm mắt tôi cay
cay.
- Tôi từng thắt rồi mà. - Tôi nói. Mảnh vải đen nhàu nhĩ nằm vắt vẻo trên
cổ ông. - Tôi nói thật đó.
Ông có vẻ rất tin tưởng.
***
Tôi nhìn Larry trở miếng thịt, bàn tay lật qua lật lại trên lò nướng, gương
mặt to tướng mỉm cười qua làn khói.
- Hãy tận hưởng từng chiếc bánh mì. - Anh nói với tôi. - Những người
như chúng ta có chín mươi phần trăm cơ hội sống thêm một năm nữa, năm