TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 175

Cẩm Nô ôm tỳ bà, hơi khom lưng cúi đầu thưa, “Cẩm Nô không dám. Cẩm
Nô học nghệ không tinh, có giỏi đến đâu chăng nữa cũng không hơn được
sư phụ, sư phụ Cẩm Nô mới thực là quốc thủ.”

Bấy giờ hoàng hậu mới lộ vẻ hứng thú, liếc mắt nhìn thêm mấy lần, song
cũng không hỏi han. Triệu thái phi cười hỏi, “Sư phụ ngươi là thánh thủ
nào thế?”

“Sư phụ Cẩm Nô là nghệ nhân tỳ bà ở Vân Thiều Uyển Dương Châu, tên
gọi Mai Văn Trí, chẳng hay các vị ngồi đây đã nghe bao giờ chưa? Cẩm Nô
là đệ tử duy nhất của người.”

Hoàng Tử Hà chưa từng nghe cái tên Mai Văn Trí, nhưng năm chữ Vân
Thiều Uyển Dương Châu khiến lòng cô chấn động. Trần Niệm Nương và
Phùng Ức Nương đều là người của Vân Thiều Uyển, Cẩm Nô lại cùng đến
từ nơi đó, quả là khéo thật.

Mọi người xung quanh không có phản ứng gì với cái tên này, riêng Triệu
thái phi dường như rất thích Cẩm Nô, lại cười bảo, “Vậy nhất định là ngươi
có thiên bẩm nên mới lọt mắt xanh sư phụ ngươi.”

“Thưa phải, năm ấy Cẩm Nô mới năm tuổi, quê nhà gặp nạn lụt, cha mẹ
dẫn theo Cẩm Nô chạy nạn đến ngoại ô Dương Châu, cả nhà đã đói đến nỗi
chỉ còn thoi thóp, đành cắm cọng cỏ đem bán Cẩm Nô(*) …”

(*) Thời xưa, người nào muốn bán mình thì cắm một cọng cỏ lên đầu làm
dấu, ai muốn mua trông thấy sẽ hỏi và ra giá.

Cẩm Nô ôm chặt cây tỳ bà, bình thản kể, “Bấy giờ đúng lúc sư phụ đi
ngang, tình cờ vén rèm xe lên, liếc thấy tay Cẩm Nô liền bảo dừng xe lại,
bước xuống nắm tay Cẩm Nô săm soi một hồi, chẳng nhìn đến mặt đã kêu
người lấy tiền trả để mua Cẩm Nô. Sư phụ bảo rằng, Cẩm Nô, đôi tay này
của con sinh ra để gảy tỳ bà, ông trời sinh con ra chỉ vì một việc ấy thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.