TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 210

“Nhưng… Nhưng muội nghe nói, chuyện này là…” Kỳ Lạc nuốt lại bốn
chữ “ma quỷ gây ra” , ai oán nhìn Lý Thư Bạch, thẽ thọt, “Muội nghe
người trong kinh nói, những điểm quái dị trong chuyện này thần bí khó
lường. Vương Nhược có lẽ, có lẽ đã không còn trên đời nữa rồi.”

Hoàng Tử Hà đứng phía sau lặng lẽ quan sát cô gái đương ra sức làm bộ
đáng thương, song nhìn thế nào cũng không giấu được vẻ hí hửng, thầm
nghĩ dẫu sao cũng là kẻ được nuông chiều từ nhỏ, vĩnh viễn không hiểu
được cách quan tâm người khác và nhận định tình hình, tính tình thẳng ruột
ngựa như vậy, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã thấy cả lục phủ ngũ tạng,
rốt cuộc đây là điểm đáng yêu hay đáng ghét của quận chúa?

Lý Thư Bạch vẫn vờ như không biết, cứ dịu dàng đối đáp, nét mặt chẳng
khác nào non xa nước gần trong tranh thủy mặc, giữa vẻ mịt mù lảng bảng
chỉ thấy ôn hòa nhã nhặn. Y điềm đạm an ủi Kỳ Lạc quận chúa, nhưng Kỳ
Lạc quận chúa lại càng được thể, nước mắt oan ức mỗi lúc một nhiều, tuôn
rơi lã chã.

Lý Thư Bạch đã ngán ngẩm lắm rồi song rốt cuộc vẫn giơ tay lau nước mắt
cho Kỳ Lạc quận chúa.

Cuối cùng, Hoàng Tử Hà đành làm tròn phận sự, từ phía sau lên tiếng nhắc
nhở, “Vương gia, Cảnh Dục đã đến Ngạc vương phủ thông báo từ lâu, e
rằng bây giờ Ngạc vương gia đang đợi, gia xem…”

Lý Thư Bạch gật đầu, lại nói với Kỳ Lạc quận chúa, “Ta đi đây. Quận chúa
cứ yên tâm, mọi chuyện đều có ta lo liệu.”

Kỳ Lạc quận chúa đứng lặng bên đường nhìn theo Lý Thư Bạch, mãi tới
khi xe ngựa của y đi khuất thật lâu, lại thêm đám thị nữ bên cạnh tỉ tê
khuyên giải, mới quay trở lại xe.

Hoàng Tử Hà nhìn qua khe rèm trông thấy hai cỗ xe quay lưng đi ngược
chiều nhau, không khỏi đưa mắt nhìn Lý Thư Bạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.