TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 259

ngón cái xỉa xỉa vào ngực mình, “Có điều tiểu gia ta trong nhà vừa khéo có
hai bọc tiền, cần thì cứ tới tìm, ta có thể nuôi ngươi tha hồ ăn uống...”

“Người của Quỳ vương phủ cần ngươi nuôi từ lúc nào vậy?” Bên cạnh họ,
có người thình lình xen vào. Áp lực vô hình toát ra từ giọng nói băng giá đó
khiến Hoàng Tử Hà thấy da đầu tê dại cả đi, ngoảnh lại nhìn, quả nhiên là
Lý Thư Bạch.

Xe ngựa của y đang đỗ ngay đầu phố, bản thân y vén rèm lên nhìn họ, vẻ
mặt lạnh nhạt như thường, chẳng nhìn ra điều gì khác lạ, song Hoàng Tử
Hà vẫn thấy ánh mắt y có vẻ không vui, đành cúi đầu, lặng lẽ nhích lại gần
vị vương gia thâm sâu khó dò kia một chút.

Chu Tử Tần vô tâm vô tính nào có nhận ra, còn tươi cười gật đầu chào Lý
Thư Bạch, “Khéo quá, vương gia cũng đi qua đây ư?”

“Ta tiễn sứ thần Đột Quyết đến dịch trạm nghỉ rồi quay về, vừa khéo gặp
hai người.” Lý Thư Bạch tiện miệng đáp.

Dịch trạm cách đây rất xa, nhưng Chu Tử Tần nào có nhận thấy, lại trỏ
Hoàng Tử Hà nói vói Lý Thư Bạch “Vương gia xem, tên Sùng Cổ này cười
lên rất đẹp, cứ như gió xuân hây hẩy, đào mận rộ hoa, thế mà bình thường
cứ xị cái mặt ra, nếu không phải vương gia ngẫu nhiên ngang qua chắc
chẳng nhìn thấy được đâu. Về sau vương gia bảo Sùng Cổ cười nhiều vào
nhé.”

Hoàng Tử Hà cảm thấy mặt mình sắp co rúm cả lại - rõ ràng là một nụ cười
gượng gạo, rõ ràng Quỳ vương trông thấy thì sắc mặt liền tối sầm như mây
đen vần vũ, vậy mà Chu Tử Tần vẫn không nhận ra, đúng là có mắt như
mù.

“Vậy sao?” Lý Thư Bạch liếc Hoàng Tử Hà. “Có chuyện gì vui mà khiến
kẻ cau có như Dương Sùng Cổ lại tự nhiên mỉm cười vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.