TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 27

Cô thầm quả quyết với bản thân, đoạn nghiến răng thật chặt.

Quỳ vương Lý Thư Bạch, kẻ chê cô lôi thôi lếch thếch ngay từ cái nhìn đầu
tiên, kẻ không chút thương xót đạp văng cô vào vũng bùn, kẻ phũ phàng
nhấn mạnh rằng không có hứng với việc của cô, lại là hy vọng lớn nhất của
cô lúc này.

So với những thế lực mà ban đầu cô định nương nhờ như mấy người bạn cũ
của cha, một người họ hàng xa tít mù khơi đang giữ một chức quan nhỏ
thậm chí cả phương cách bí quá hóa liều là dâng đơn cáo ngự trạng, thì Quỳ
vương Lý Thư Bạch vẫn đáng tin cậy hơn cả.

Bởi vậy dù bị khinh miệt, xem thường đến đâu chăng nữa, trong khoảnh
khắc dòng nước lạnh xối xuống đầu, cô cũng đã đưa ra quyết định cho
mình.

Dù có nắng, tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh. Hoàng Tử Hà run cầm cập
rời khỏi giếng nước, chầm chậm bước xuống thềm. Lúc này, cô nghe rõ
tiếng tim mình đập, cũng nghe thấy nó thì thầm khe khẽ: Hoàng Tử Hà,
ngươi có từng nghĩ, với một nam nhân thâm trầm đáng sợ như vậy thì phản
ứng khôn ngoan nhất hiện giờ chính là quay đầu bỏ chạy, không ngoái cổ
lại, đừng bao giờ tới gần y nửa bước không?

Nhưng, bất chấp đầu tóc và y phục đang nhỏ nước tong tỏng, cô vẫn bước
từng bước xuống thềm, gượng cười với đám cung nữ đang đứng ngây ra đó
trong lúc nghiến răng chịu đựng những cơn rùng mình, “Phiền các cô mang
đến cho ta một bộ đồ hoạn quan, ta còn phải theo hầu hạ Quỳ vương.”

Quấn chặt ngực lại, khoác chiếc áo mỏng bằng sa trắng, thắt sợi dây lưng
mảnh thành nút đôi đơn giản nhất.

Hoàng Tử Hà đứng trước tấm gương đồng cao đến thắt lưng, ngắm nhìn
người trong gương. Ăn vận theo lối hoạn quan, lại thêm mái tóc ướt sũng
buông xõa từ vai xuống ngực, rõ ràng là một thiến niên gầy gò thanh tú,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.