TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 340

Tự phán đoán thân phận cái xác thế nào, ngươi đừng có can thiệp. Còn nữa,
nhớ bọc kỹ tất cả vật chứng, nếu sáng mai chúng ta gọi, ngươi phải lập tức
đem tới đấy.”

“Được rồi.” Nói đoạn Chu Tử Tần nhăn mặt nhờ Hoàng Tử Hà đi báo cho
Thôi Thuần Trạm, mình ở lại trông tay nải và cái xác.

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch chui ra khỏi bụi cây ven bờ, men theo con
đường vắng đi đến gần thôn xóm, trông thấy vài người đang ngồi dưới
bóng cây bên đường tán gẫu.

Hoàng Tử Hà bèn trỏ về phía bờ kênh la lên, “Bên kia vừa vớt được xác
người kìa!”

Tức thì mấy người vô công rỗi nghề nọ nhao nhao bật dậy, kẻ chạy đến
xem náo nhiệt, kẻ đi gọi người, kẻ hò hét đòi báo quan, loạn hết cả lên.

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch đi đến giữa con hẻm vắng, thấy Địch Ác và
Na Phất Sa đang nhàn nhã gặm cỏ. Thực ra ngựa bị đóng hàm thiếc rất
đáng thương, chẳng gặm được mấy cọng cỏ, song hai con ngựa vẫn nhằn đi
nhằn lại dăm cọng cỏ dại trong góc tường.

Hai người nhảy lên yên, bấy giờ Hoàng Tử Hà mới phát hiện ra Lý Thư
Bạch chỉ khoanh tay đứng nhìn mà quần áo cũng dính phải một vệt bùn một
vệt nước, trông loang loang lổ lổ. Có điều cả hai chẳng ai để tâm, chỉ mải
cưỡi ngựa thong thả vừa đi vừa rời rạc chuyện trò.

Hoàng Tử Hà hỏi, “Cảnh Húc đã gửi tin từ Từ Châu về chưa?”

“Gửi rồi, đầu mũi tên đó biến mất đúng vào lúc dư đảng của Bàng Huân
hoành hành tại vùng phụ cận Từ Châu.”

“Nghe nói khi đầu mũi tên biến mất, chiếc hộp pha lê đựng nó vẫn còn
nguyên khóa, chỉ hiềm vật bên trong đã không cánh mà bay, có thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.