TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 403

người ta mê mẩn.

Song Hoàng Tử Hà chỉ thấy kẻ này hiểm ác vô cùng. Cô đứng giữa làn
nước đục ngầu, bên đám lá sen rách nát, quên cả gỡ những rong rêu thủy
tảo dính trên mặt trên đầu, lóp ngóp lội vào bờ, song không trèo lên mà
ngẩng đầu trừng mắt nhìn y, “Tại sao?”

Lý Thư Bạch khom người nhìn cô, tựa hồ hết sức thích thú trước bộ dạng
lôi thôi lếch thếch này, nét cười hiếm hoi lồ lộ nơi khóe mắt, “Tại sao cái
gì?”

“Hết lần này đến lần khác đá tôi xuống nước, vui lắm sao?”

“Vui chứ.” Lý Thư Bạch trơ tráo gật đầu, “Vụ án hóc búa bao nhiêu ngày,
hôm nay lại được phá giải trong một buổi sáng, đương nhiên phải tìm vài
trò giải trí.”

Hoàng Tử Hà thấy mình sắp nổ tung vì tức giận, “Trò giải trí của vương gia
là nhìn tôi ngã xuống nước hai lần ư?”

Lý Thư Bạch thu lại nụ cười, “Dĩ nhiên không phải.”

Đoạn y ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho cô leo lên. Hoàng Tử Hà thở hồng hộc
vịn vào phiến đá Thái Hồ, trèo lên bờ lần nữa, còn chưa kịp mở miệng,
thậm chí chưa kịp đứng vững đã nghe tiếng gió bên tai, cô chỉ thấy cảnh vật
trước mắt bỗng đảo lộn cả lên, thân hình chợt lạnh buốt, bên tai vang lên
tiếng rơi tõm xuống nước và tiếng bọt nước bắn tung tóe, cùng tiếng hét vô
thức của mình – cô biết, mình lại một lần nữa rơi xuống hồ.

“Phải ba lần mới đã.”

Hoàng Tử Hà giận điên người, gắng lắm mới tóm được đám lá sen mà
đứng dậy, rút chiếc khăn tay lõng bõng nước lẫn bùn lau qua bùn dính trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.