TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 406

Cô khoác áo trở dậy mở cửa, thấy Lý Thư Bạch đứng ngay trước cửa, tay
trái cầm một ngọn đèn, tay phải xách một hộp cơm nhỏ. Dưới ánh đèn vàng
cam ấm áp, gương mặt hoàn mỹ lạnh lùng bỗng như êm dịu hơn.

Thấy cô sững người, y cũng chẳng buồn để ý, chỉ đặt hộp cơm lên bàn,
“Cũng tốt, khỏi cần ta phải gọi.”

Tuy kinh ngạc đến sững sờ, song đó chỉ là phản ứng vô thức của cơ thể,
thực ra Hoàng Tử Hà vẫn chưa tỉnh hắn, cô mơ màng nhìn y, vội vã buộc
túm mái tóc rối bù vì vừa ngủ dậy lại, nhìn ra sắc trời tối đen bên ngoài hỏi,
“Giờ là lúc nào rồi?”

“Giờ Tý hai khắc.” Y mở hộp cơm, lấy một chén gì đó nâu sẫm đưa tới
trước mặt cô, “Canh gừng, uống đi.”

Cô giương đôi mắt kèm nhèm cau mày nhìn y hồi lâu, cuối cùng mới nhận
ra một điểm phi lý, “Quỳ vương gia, nửa đêm canh ba đích thân đến tìm
tôi… Chỉ để đưa một bát canh gừng?”

“Dĩ nhiên không phải.” Y đáp, quay ngay người bước ra ngoài, tiện tay
khép cửa lại, “Mặc quần áo vào đi, có người đến thăm đấy.”

Người có thể khiến Quỳ vương gia nửa đêm canh ba đích thân tới gọi
Hoàng Tử Hà, đương nhiên không phải hạng tầm thường.

Mỹ nhân dưới đèn, đẹp như đào mận.

Thiếu nữ vận trang phục cung nữ thông thường đứng trước mặt họ. Tiếc
rằng đóa hoa tươi thắm ngày nào nay đã bị ăn mòn bởi đau buồn và sầu
thảm. Nàng ngẩng lên nhìn họ, bên mai còn cài cây trâm sương lá, lấp lánh
dưới ánh đèn.

Vương Nhược. Hay nói cách khác, là Tiểu Thi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.