TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 45

phải ngươi cũng có cơ hội đấy thôi?”

“Theo Chiêu vương thì chẳng có cơ hội nào cả.” Mặt Hoàng Tử Hà tái
nhợt, đáy mắt nhàn nhạt ánh xanh, song không hề do dự. “Tôi không cần
một chốn nương thân, cũng không cần sống yên ổn, tôi muốn được đứng
dưới ánh mặt trời lần nữa, rửa sạch những khuất nhục mà cả nhà tôi phải
chịu.”

Lý Thư Bạch sầm mặt, lạnh lùng quan sát cô. Cô vẫn ngẩng lên nhìn y,
ngoại trừ khẩn nài, gương mặt cô còn toát lên vẻ quật cường âm thầm, kín
đáo tựa sương đêm, nhưng cũng vẫn rành rành ra đó.

Lý Thư Bạch lạnh lùng hừ một tiếng, quay người trở về chính điện. Hoàng
Tử Hà vội theo sau, y không ngoái đầu, song cũng không rảo bước nhanh
hơn.

Ra tới cổng thì thấy các vương gia kia đều đang đợi để từ biệt Quỳ vương.
Nghe đám hoạn quan nói, mấy ngày nữa hoàng đế sẽ triệu tập quần thần
cùng đề thơ nối câu vịnh cảnh nước non trong hành cung, mọi người bất
giác đều nhìn nhau cười khổ não.

Đợi mọi người đi cả, chỉ còn Lý Nhuận và Lý Thư Bạch rớt lại sau cùng,
Lý Nhuận không khỏi than thở, “Bệ hạ cũng thoải mái quá, hiện giờ phiên
trấn cát cứ, hoạn quan cậy thế, vậy mà vẫn có thể tiệc tùng vui chơi suốt
buổi…”

Lý Thư Bạch hờ hững đáp, “Bệ hạ là thiên tử thái bình, đây cũng là phúc
phận của người và bá tánh trong thiên hạ.”

Lý Nhuận cười, “Tứ ca nói phải lắm.” Ánh mắt y dừng lại ở Hoàng Tử Hà,
gương mặt hòa nhã dịu dàng đầy vẻ nghi hoặc.

Lý Thư Bạch hỏi, “Sao thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.