TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 84

cánh tay trái, tựa hồ cơn đau khi ấy còn chưa tan hết, “Bấy giờ, ta rút lá bùa
bên mình ra, trông thấy trên đó lại lờ mờ xuất hiện một vòng tròn nữa,
khuyên quanh chữ 'tàn'.”

Giữa đêm đen tĩnh mịch chợt nổi gió to, ngọn đèn bỗng nhiên xoay tít, ánh
đèn mờ mịt soi xuống thân hình hai người, mép lá bùa có hai khoanh đỏ kia
cũng bay lật phật trong gió, như thể vận mệnh đang lay động.

Lý Thư Bạch nhìn cô, vẻ mặt bình thản đến gần như cứng đờ, “Ngươi, có
biết bấy giờ ta đã làm gì không?”

Hoàng Tử Hà nhặt lấy lá bùa, ánh mắt không rời Lý Thư Bạch, “Tôi đoán,
vương gia nhất định đã cho bắt đám thái y lại, tra rõ thủ phạm.”

Gương mặt nãy giờ vẫn đanh lại của Lý Thư Bạch từ từ dãn ra, khóe môi y
còn khẽ nhếch cao nữa. Vẻ lãnh đạm vốn có được nụ cười tôn lên, chợt toát
ra nét dịu dàng thanh tịnh như gió xuân mơn man quanh người. Dù nụ cười
ấy vô cùng lợt lạt, song cũng không giấu nổi những gì vừa bộc lộ từ tận đáy
lòng y. Lý Thư Bạch tán thưởng, “Hoàng Tử Hà, ngươi thực giống ta, đều
là kẻ không tin vận mệnh.”

“Tôi ở Thục quận ba năm, đã kinh qua hai mươi sáu vụ án mạng, trong đó
tám vụ nghe đồn có dính líu tới quỷ thần. Song cuối cùng khi chân tướng bị
vạch trần, chẳng qua đều là những kẻ lòng dạ đen tối giả thần giả quỷ. Ví
như vụ án Bốn phương mấy ngày trước, chẳng phải cũng mượn danh quỷ
thần đó ư!” Hoàng Tử Hà đặt tay lên lá bùa, “Cũng như lá bùa này vậy,
những điều vương gia vừa kể đã đủ vạch rõ ý đồ của kẻ đứng đằng sau rồi.”

Lý Thư Bạch nhìn cô, vui vẻ bảo, “Ngươi nói thử xem?”

Hoàng Tử Hà đưa tay vén tóc mai, vừa chạm vào cây trâm gỗ cắm trên đầu,
bàn tay cô chợt khựng lại, rõ ràng lại nhớ đến bộ dáng đầu tóc rũ rượi lần
trước. Cô bèn buông tay xuống, dùng ngón tay vạch một chữ nhất lên lan
can rồi nói, “Thứ nhất, chỉ có người thân cận bên cạnh vương gia mới dàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.