TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 82

“Vì sau mười ngày là đến hôm ta tuyển phi, ngày đó, việc đó, đều khiến ta
rất bực bội.” Y thở dài, tựa lưng vào lan can, ánh đèn lập lòe chớp tắt rọi
lên người y, trông càng mờ ảo mông lung vào một đêm xuân như thế này.

“Năm xưa, ta từng nhặt được một lá bùa ở Từ Châu. Nội dung trên bùa làm
ta vẫn canh cánh trong lòng,”

Nghe nhắc tới Từ Châu, sực nhớ đến một sự việc kinh động thiên hạ năm
xưa, Hoàng Tử Hà không khỏi biến sắc mặt. Lý Thư Bạch cũng thừa nhận,
“Không sai, Từ Châu là bước ngoặt trong vận mệnh của ta, ai nấy đều nói
đó là đất lành của ta. Nhưng không một ai biết, sau khi bình định Từ Châu,
đêm cuối trước ngày về kinh, lúc ta đứng trên thành lâu nhìn xuống toàn
thành, đã xảy ra một việc mà đến tận bây giờ ta vẫn nhớ như in.”

Nói đến đây, rốt cuộc y cũng ngoái lại nhìn cô, rồi rút trong tay áo ra một tờ
giấy.

Chất giấy dày dặn song đã ngả vàng, rộng chừng hai tấc, dài tám tấc, hoa
văn trên mặt giấy đỏ thắm, hình dạng như sâu như rắn, nhìn rất quái đản,
bên trên viết ba chữ “côi” , “tàn” , “góa” (*) đậm nét. Trong đó, quanh chữ
“góa” và chữ “côi” lại có hai vòng tròn đỏ lòm màu máu, chẳng khác nào
vận mệnh bị khoanh bằng máu tươi, nhìn vô cùng rùng rợn.

(*) Mồ côi, tàn tật, góa vợ.

Ngón tay Lý Thư Bạch phác qua những hoa văn tinh tế đỏ rực nửa sâu nửa
rắn, “Kiểu hoa văn này là trùng xà triện, ghi lại bát tự của ta.”

Hoàng Tử Hà nhìn ba chữ quái gở cùng hai vòng tròn đỏ như máu in trên
bát tự của y, lòng gờn gợn một dự cảm không lành.

Lý Thư Bạch đặt lá bùa lên lan can, ấn nhẹ tay bên trên, “Lá bùa này xuất
hiện đúng vào đêm ta đứng trên thành lâu Từ Châu, nhìn xuống bên dưới.
Dường như nó lẳng lặng hiện ra ngay trên ụ tránh tên cạnh ta, khi ta cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.