TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 87

lớn nhất đời y từ xưa đến nay. Mối nhục như vậy, y nuốt trôi chứ ta nuốt
không trôi được.”

“Tôi không giết người nhà.” Hoàng Tử Hà cắn chặt môi, nói rành rọt từng
tiếng, “Nếu vương gia muốn tôi giúp đỡ thì đừng nhắc lại việc này trước
mặt tôi nữa.”

Lý Thư Bạch liếc cô, “Ta chỉ thuật lại cái nhìn của người khác, chứ đâu
phải của ta.”

Cô khẽ cắn môi, hỏi nhỏ, “Vương gia bắt đầu tin tôi không giết hại người
nhà từ bao giờ?”

Y nhìn cô, cười nửa miệng, đứng dậy băng qua cây cầu nhỏ quanh co bắc
ngang dòng nước, tựa hồ không muốn nói thêm với cô nữa.

Hai người men theo con đường nhỏ tranh tối tranh sáng tiến sâu vào phía
trong lầu gác sáng rực đèn đuốc. Cô đi đằng sau, nghe thấy y chậm rãi nói,
“Ta xem tay ngươi, nhận ra ngươi chưa hề giết người.”

Cô thoáng sững người, nhưng ngay lập tức nhận ra chỗ sơ hở trong lời y,
“Lần trước xem tay cho tôi, rõ ràng vương gia nói nhìn chỉ tay đủ thấy tôi
đã hạ độc giết cả nhà, bởi vậy mới đoán ra thân phận của tôi còn gì!”

“Gạt ngươi thôi.”

“Vậy bấy giờ làm sao vương gia nhận ra thân phận của tôi?”

“Điều này ngươi không cần quan tâm.” Chỉ một câu, y đã chặn đứng chủ đề
lại. “Ngươi cứ giúp ta vạch trần bí mật đằng sau lá bùa, thế là hoàn thành
nhiệm vụ rồi.”

“Sao vương gia không xem ngay chỉ tay cho đám người xung quanh, chẳng
phải sẽ tra rõ tất cả ư?” Cô vẫn bướng bỉnh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.