TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 165

Sầm Duệ từng gặp Giám chính Khâm Thiên giám vài lần, là một lão

đạo sĩ hơn bảy mươi tuổi. Bởi vì nghe nói rất thần thông, nên bị tiên đế
dùng một quyển cổ kinh nhử từ cái đạo quán cũ nát trong góc tường tới
đây. Sầm Duệ chỉ nhớ rõ lão đầu ấy hỏng bét, cả người hôi mùi rượu, lỗ tai
không được tốt, mỗi lần muốn nói chuyện phải tới gần hét to.

Nàng đứng trước cửa đá, đầy bụng nghi hoặc, Phó Tránh nhìn không

giống người mê tín, tìm đến đây làm gì?

Có đạo đồng đang quét lá rụng, quét qua hai vòng, thấy Sầm Duệ vẫn

đứng đó, chậm chạp không động đậy, dừng cái chổi hỏi: "Vị công tử này họ
Tần sao?"

Sầm Duệ không nói, đạo đồng kia nghĩ nàng thừa nhận, lại nhìn nhìn

nàng, nói: "Đại nhân nhà ta nói nếu Tần công tử đến thì cứ vào bên trong."

Đâm lao phải theo lao, Sầm Duệ vui vẻ được đạo đồng chỉ dẫn vào

trong.

Cỏ cây, hành lang trong Khâm Thiên Giám đều xây trồng theo mô

phỏng trận pháp, cửa nối tiếp cửa, hành lang cắt ngang hành lang. Đi trên
dưới một trăm bước, Sầm Duệ không biết mình đang ở chỗ nào, chỉ cảm
thấy hòe liễu khắp nơi trước mắt đều giống nhau. Đánh bậy đánh bạ, cũng
mò ra được một con đường mòn.

Chỗ sâu nhất trong đường mòn, có tiếng nói vang ra đứt quãng từ sau

những cành liễu, cũng không quá rõ ràng.

Sầm Duệ đẩy một cái cành ra, đến gần, mới nghe rõ một người trong

đó đúng là Phó Tránh, còn một người khác nói giọng trẻ tuổi rất xa lạ.

"Nếu ngươi tìm đến ta sớm hơn thì cũng không phải chịu đau đớn cắn

xương nuốt thịt này." Nam tử trẻ thở dài, hàm chứa vài phần trách cứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.