TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 226

Ngón tay lạnh lẽo vuốt cổ nàng, đối với Sầm Duệ mà nói tựa như lưỡi

dao sắc bén có thể cắt đứt cổ họng bất cứ lức nào, Phó Tránh tao nhã nói:
"Bệ hạ có lệnh, thần không thể không nghe."

Phản ứng đầu tiên của Sầm Duệ là hôm nay buộc ngực rất chặt, phản

ứng thứ hai là thằng nhãi này cũng cầm thú ghê, biết lợi dụng lúc người ta
gặp khó khăn, lòng nóng như lửa đốt thành ra trấn định hơn, không biết sợ
nói: "Vậy làm phiền Phó khanh."

Phó Tránh rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay kia, bỗng

chần chừ một thoáng, tay cầm đai lưng dưới thân chậm rãi kéo ra...

Ngoài cửa có ba tiếng gõ nhẹ, "Bệ hạ, đại nhân, Trương Thái y đến."

Lai Hỉ đứng bên ngoài thông báo: "Á! Bệ hạ có lệnh, đại nhân không thể
vào!"

"Bệ hạ!" Trương Dịch xông thẳng vào cửa, cái trán đầy mồ hôi, lúc

nhìn thấy một màn trên giường, tiếng nói vọt lên cổ họng lập tức bị đè
xuống, lảo đảo lui hai bước.

Lai Hỉ túm vạt áo Trương Dịch bị hắn kéo vào theo, nhất thời bị tư thế

kẻ trên người dưới của chủ tử nhà mình cùng Phụ chính đại nhân chọc mù
mắt chó, nhắm chặt hai mắt, vội vàng biện bạch: "Tiểu, tiểu nhân chưa thấy
gì cả!"

Sầm Duệ mượn cơ hội tránh khỏi tay Phó Tránh, lách khỏi người hắn

như con cá chạch, tránh xa cả vạn dặm, khuôn mặt còn đen hơn cả đáy nồi:
"Cái gì là cái gì! Chưa có cái gì cả!"

Phó Tránh nhìn lòng bàn tay trống rỗng, không hiểu sao thở nhẹ một

hơi, không hề hoang mang vuốt thẳng nếp gấp áo, xoay người ngồi dậy,
nhìn phía Trương Dịch: "Bệnh của bệ hạ có tiến triển sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.