TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 24

Sầm Duệ năm nay chưa tới mười lăm, suốt ngày ở lì trong nhà nên cằn

cỗi, gầy nhỏ, yếu ớt, từ vóc người thì không phân biệt được nam nữ. Lại
được cái mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, đôi mắt long lanh sáng như
châu, quả nhiên là thiếu niên phong lưu, cười như gió xuân.

Đi thẳng một đường vào, đám tiểu cung nữ trong cung thi nhau đỏ mặt

trốn sau góc núi giả, tụ tập vụng trộm ngắm, một người gan lớn tiếc hận
nói: "Lục vương gia tuấn mỹ lại si tình, nhưng thân mình hơi yếu, sợ là
khuê trung..."

Cung nữ bên cạnh đỏ bừng mặt, ha ha cười đùa.

Sầm Duệ nghe thấy bằng cả hai tai, khóe mắt co giật, cước bộ chuyển

dời, chiết một nhánh hoa quỳnh, vung tay ném, rơi đúng vào trong lòng
cung nữ kia. Cái này nhất thời khơi dậy tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ, Sầm Duệ
đắc ý, dương dương tự đắc nhướn mi, sải bước rời đi.

Lúc tới Lý Chính Điện, bước chân của nàng bỗng dưng chậm lại, mới

vừa rồi... Hình như nàng thoáng nhìn thấy người nào đó? Lui về, thăm dò
nhìn lại, trên hành lang gió thổi lồng lộng, không một bóng người. Sầm
Duệ cười tự giễu, vừa đúng lúc thấy Cao Phúc Toàn đi ra ngoài tìm, liền lập
tức cùng đi về phía tẩm cung của Hiếu Văn Đế.

Hiếu Văn Đế trên giường bệnh vừa thấy đã biết là tiểu nhi tử, lập tức

chỉ vào mặt Sầm Duệ mà mắng, cái gì mà tổn hại pháp lễ nạp thứ dân làm
thiếp, mắng đến văn võ bất thành, ngay cả tôn nhi của Ngụy lão đầu cũng
không đánh lại được!

Sầm Duệ quỳ trên mặt đất cúi đầu nhất nhất nghe, chờ khi Hiếu Văn

Đế mắng chán mới ngập ngừng nói: "Nhi thần biết sai."

Hiếu Văn Đế nhìn bộ dáng khúm núm của nàng, cũng có chút đau

lòng, lại giận nàng không biết tranh, hai loại tâm tình phức tạp trộn đều:
"Trẫm sắp không được rồi, cũng không mắng được thằng nhóc ngươi mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.