TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 287

Phó Tránh nhẹ ôm nàng, im lặng nghe Sầm Duệ khóc kể, hắn không

biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ biết dịu dàng vỗ lưng nàng, nghe tới
lúc nàng thương tâm đến cực điểm, nhịn không được xoa xoa đầu nàng...

Khóc mãi, người trong lòng không còn động tĩnh, cả thể xác và tinh

thần của Sầm Duệ đều mệt mỏi, dù Phó đại nhân lần đầu trải nghiệm việc
dỗ trẻ con cũng dễ dàng dỗ nàng ngủ.

Ngủ một giấc... có phải sẽ không còn thương tâm nữa không? Phó

Tránh cúi đầu quan sát Sầm Duệ đã ngủ vô tri vô giác, không biết tư thế
không thoải mái hay là cảm thấy lạnh, Sầm Duệ khẽ ừm một tiếng, dụi dụi
vào ngực Phó Tránh.

"..." Phó Tránh khó xử, ôm nhẹ thắt lưng của Sầm Duệ, kéo nàng hơi

rời khỏi người mình.

Sầm Duệ hừ một tiếng bất mãn qua lỗ mũi, ngay sau đó lại lọt vào cái

ôm ấm áp, mùi huân hương dịu ngọt trong veo chui vào trong mộng của
nàng, vuốt phẳng cái trán nhăn lại.

Phó Tránh ôm Sầm Duệ bẩn thỉu đi tới bên giường, cúi người đặt nhẹ

nàng xuống, lại kéo chăn bọc kín người nàng.

Đứng thẳng người dậy, lại có cái gì đó bị kéo lại, cúi đầu thì thấy tay

Sầm Duệ nắm chặt góc áo hắn không buông, giống như, người chết đuối
nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng...

Phó Tránh cúi thắt lưng nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ kia, chầm

chậm ngồi xuống mép giường, nhét cánh tay chui ra ngoài vào chăn. Liếc
nhìn gương mặt khóc như con mèo hoa, hắn bật cười, ngả người ra sau, mệt
mỏi nhéo nhéo mi tâm vẫn nhíu chặt tới bây giờ, nhẹ nhàng thở ra một
hơi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.