TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 332

cúi đầu tiếp tục nghĩ tới chuyện ban nãy.

Ngụy Trường Yên thấy Sầm Duệ không để ý tới hắn, có chút bực

mình lại có chút ảo não khó hiểu, không thú vị tự rót trà cho mình, vừa
uống vừa nhìn khuôn mặt trầm tư của Sầm Duệ. Vào đông, ánh nắng sau
giờ ngọ ôn hoà, vẽ lên sườn mặt người kia đường cong ấm áp, mũi thẳng,
mắt như sao đêm, khuôn mặt bé nhỏ nhưng mượt mà đáng yêu...

Hả, đáng yêu?! Cái chén bị nghiêng, nước nóng rát đổ đầy tay Ngụy

Trường Yên, nhưng hắn không hề phát giác. Sao hắn có thể nghĩ một nam
tử đáng yêu cơ chứ! Nhất định là tại kẻ vô năng này có bộ dạng giống hệt
nữ nhân! Nhất định vậy!

Sầm Duệ không biết đống tâm tư lộn xộn của Ngụy Trường Yên, khi

châm trà thấy hắn bị trà nóng làm đỏ tay: "..." Nhìn hắn vẫn có xu thế đổ
nốt nửa chén trà, lên tiếng nói: "Này, trà đổ." Nói xong thở dài, tự nói: "Ta
đúng là người thiện lương mà."

"..." Đao quang kiếm ảnh trên sa trường cũng không để vào mắt, chỉ

bỏng một tý đối với Ngụy tiểu công tử mà nói không đáng gì. Chẳng qua
lại khiến hắn nhớ mục đích hôm nay, khí phách gào ra từ trong lồng ngực:
"Sầm Duệ!"

Sầm Duệ bị hắn rống tới mức ong ong lỗ tai, cũng rống lại: "Lão tử

không điếc!!!! Nói chuyện hẳn hoi!"

Khí hoả của Ngụy Trường Yên xẹp ba phần, lại lập tức xốc lại sĩ khí,

đánh trống cổ vũ tinh thần, lấy trong ngực ra cái gì đó, đặt lần lượt lên trên
bàn: "Ngươi có thể giải thích một chút cho ta không?"

Sầm Duệ xoa lỗ tai, thấy rõ ràng, mặt vặn vẹo.

Trên bàn là một cái khuy ngọc và một tờ giấy. Khuy ngọc là thứ Sầm

Duệ bảo Ngụy Trường Yên an táng cùng với Long Tố Tố, tờ giấy là thư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.