TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 346

thái dương quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc đối diện với sắc mặt ửng đỏ của
Từ Tri Mẫn, nói: "Ngươi không nghe được gì cả, cũng không nhìn thấy cái
gì!"

Bị đánh một cái, Sầm Duệ có bóng ma tâm lý, ngồi cách Phó Tránh

thật xa, cầm cành cây khô chọc lung tung vào đống tuyết. Vương bát đản!
Lại giáo huấn ta!

Phó Tránh cũng không thèm an ủi cõi lòng bi thương của nàng, lấy đi

chút thức ăn trong cái bát ban nãy: "Hòa thân là đại sự, sao bệ hạ không
thương lượng với ta rồi mới quyết định?"

Sầm Duệ phẫn hận sờ cái mông vừa chịu nhục của mình: "Thương

lượng với ngươi cái quỷ gì!"

"..." Phó Tránh khụ một tiếng: "Bệ hạ..."

Sầm Duệ ra sức chọc đống tuyết, nói một mạch như nã pháo: "Chính

là ta nhìn Sầm Huyên không vừa mắt đấy thì làm sao?! Ta muốn gả nàng
tới núi cao sông xa, không ai tìm thấy đấy thì làm sao?! Chính là ta không
muốn cho nàng như ý nguyện, để ngươi thú nàng đấy thì làm sao?!"

"Thần chưa bao giờ nói muốn thành hôn với công chúa." Phó Tránh

thản nhiên xen vào nhắc nhở.

"..." Không còn lời nào để nói, Sầm Duệ dùng cục tuyết mới chọc bể

từ đống tuyết ra ném vào Phó Tránh để kết thúc câu chuyện, cũng đau
thương đổi lại mười bản văn thư chép phạt.

Phó Tránh phẩy tay áo bỏ đi trước, bỗng lại dừng chân: "Về sau bệ hạ

vẫn không nên cho cá chép của thần ăn thì hơn."

Sầm Duệ cười lạnh, yên tâm, lão tử không cho nó ăn, lão tử muốn ăn

nó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.