TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 361

Ngụy Trường Yên không ngờ lúc này rồi Sầm Duệ còn có tâm tình nói

mát, lửa giận công tâm trừng đôi mắt đỏ như muốn xuất huyết: "Uổng cho
lão gia tử nhà ta một lòng ủng hộ kẻ phế vật như ngươi làm hoàng đế! Giỏi
lắm! Sầm Duệ ngươi giỏi lắm! Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa..."

Đang nói thì bị đổ thuốc vào miệng, Sầm Duệ mặt không thay đổi

nhìn hắn: "Này, mắng một câu là đủ rồi nhé. Ta mà vong ân phụ nghĩa thì
sẽ mạo hiểm tới đây cứu ngươi sao? Mẹ nó, ai biết được tên điên Ngụy
Diễn kia ngay cả ta cũng chém, mà cho dù bình yên vô sự hồi cung, Phó
Tránh cũng nhất định đang đứng ở cửa chờ ta về chịu phạt." Sầm Duệ cúi
thắt lưng, con ngươi đen như mực lộ ra thần sắc lạnh như băng tuyết: "Ta
thấy ngươi mới là con sói mắt trắng ấy, ai tốt ai xấu không phân biệt nổi!
Bởi vì ngươi cứ khư khư nhân từ, bởi vì cái ngươi gọi là không màng danh
lợi, bởi vì tình nghĩa huynh đệ buồn cười của ngươi! Mà liên lụy tổ phụ vô
tội của mình chết thảm, còn ngươi thì lưu lạc thành chó nhà có tang!"

Cặp mắt luôn cười cong cong kia một khi mất ý cười, phảng phất

mang áp lực như vạn quân, Ngụy Trường Yên nhìn gần cơ hồ không thở
nổi. Điều khiến hắn càng thấy khó chịu là, trong mắt Sầm Duệ có ý khinh
miệt. Sự khinh thường và miệt thị này như cây đao vô hình cắt từng nhát
lên người hắn.

Nhìn kinh mạch gồ lên trên cánh tay Ngụy Trường Yên cùng với

những vết thương tóe miệng, Sầm Duệ điều chỉnh biểu tình, tốt bụng lấy đồ
mình chuẩn bị sẵn ra để xử lý cho hắn, cố gắng dịu dàng, hòa hoãn nói:
"Bôi thuốc trước đã, nếu không chút nữa chó săn của Ngụy Diễn sẽ đuổi
tới."

"Ba" Bàn tay đưa qua bị gạt sang một bên.

"Lão tử tự làm." Ngụy Trường Yên cục cằn nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.