TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 602

"Vậy để hắn quỳ đi." Sầm Duệ lạnh lùng nói.

Tướng lĩnh xuất chinh đã định, việc còn lại là định hành trình của tam

quân, đợi sau khi thương nghị xong, cung nhân đẩy cửa điện ra, đại tuyết
ngoài cửa bay vào tán loạn, gió lạnh đập thẳng vào mặt. Trên bờ vai người
quỳ bên ngoài Lý Chính Điện đã phủ một tầng tuyết bạc, vừa thấy cửa điện
mở, lập tức nâng cao giọng: "Bệ hạ! Thần thỉnh chiến!"

Sầm Duệ ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức đi ra từ cửa bên

của Lý Chính Điện.

Đám con cháu Ngụy thị tuy bất mãn với thái độ của Sầm Duệ với gia

chủ nhà bọn, nhưng vẫn vây quanh Ngụy Trường Yên tận tình khuyên nhủ:
"Hầu gia, lần này mà đi thì dữ nhiều lành ít. Ngụy gia không thể thiếu ngài,
cho dù không suy nghĩ vì Ngụy gia, ngài cũng nên suy nghĩ vì lão gia tử
chứ. Ông ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích đâu."

Ngụy Trường Yên bất động lù lù như thạch điêu, mắt điếc tai ngơ với

những với khuyên giải.

Từ tướng đi qua, khẽ hừ một tiếng: "Ngụy gia chỉ có tên tiểu tử này

còn chút cốt khí."

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Trời đổ tuyết, đêm buông sớm. Sầm Duệ đang ở thư phòng thảo luận

cùng nhóm Tần Anh và Phó Tránh chiến sự lần này, lúc xoa cổ ngẩng đầu
lên nhìn ngoài cửa sổ thì đã tối đen như mực. Lai Hỉ đi vào đổi trà lạnh,
nhận được ánh mắt có ý hỏi của Sầm Duệ, trầm mặc lắc đầu.

"Cứng đầu!" Sầm Duệ quăng tấu chương mắng.

Trong mấy người dám lên tiếng ở đây, chỉ có Tạ Dung nhặt tấu

chương bên chân mình lên, nửa thật nửa giả khuyên nhủ: "Bệ hạ vẫn nên đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.