TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 604

Lực chú ý của Sầm Duệ lập tức bị hai chữ "cháu dâu" hấp dẫn, kinh

ngạc không khép nổi miệng: "Hắn lấy vợ lúc nào?"

"Còn chưa." Ngụy lão gia tử lôi kéo thành công, nước mắt bỗng ngừng

lại, đôi mắt nhỏ bắn ra hàn quang: "Ngụy gia chỉ có người chết trận, không
có người sợ sa trường, núp phía sau ăn rồi chờ chết! Nếu bệ hạ thật sự yêu
quý tiểu tử của lão, thì thỉnh bệ hạ chuẩn cho hắn đi đi."

...

Đèn cung đình treo trên hành lang kịch liệt lay động trong gió lạnh.

Ngụy Trường Yên vẫn vững như Thái Sơn quỳ gối ngoài Lý Chính Điện,
cung nhân giúp bung dù phủi tuyết đều bị hắn đuổi đi rồi, bây giờ nhìn như
người tuyết vậy.

Nàng đi tới, hắn có phản ứng giật giật, cố hết sức mở mắt ra, ngẩng

đầu gắng nhìn người đang đứng trước mặt, chậm rãi nhếch môi cười.

Sầm Duệ hừ một tiếng, sai người tới phủi tuyết cho hắn: "Đang tính

không chiến tử thì sẽ đông chết ở đây phải không?"

Ngụy Trường Yên cười, tuyết trên lông mi rơi xuống che mờ tầm mắt,

tiểu cung nữ phủi tuyết vừa đau lòng vừa buồn cười, nhanh tay nhét lò sửa
vào tay hắn, muốn dìu hắn đứng lên, dịu dàng nói: "Hầu gia mau đứng lên."

"Đừng dìu hắn! Hắn thích quỳ thì để cho hắn quỳ đến mức sánh cùng

thiên địa đi." Sầm Duệ chèn ép ngoài miệng như vậy, nhưng Lai Hỉ đã
khoác áo choàng thật dày lên người Ngụy Trường Yên rồi.

Ngụy Trường Yên mở miệng nói tạ ơn, có điều đông cứng không thể

ra lời, khụ nửa ngày, cổ họng vẫn mất cảm giác. Lai Hỉ lại dâng chén canh
ấm áp lên đặt vào trong tay hắn, nói: "Bệ hạ sai chuẩn bị rượu, Hầu gia
dùng nhuận họng trước, làm ấm bụng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.