TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 624

Sầm Duệ buồn ngủ lắm rồi vẫn cố mở mắt ra, ánh mắt đục ngầu, phát

ra một chữ "Ừ?"

Tần Anh tiếp tục nói: "Lập tức bắt giữ Vương Vinh, áp giải lên cửa

thành, tru sát trước mặt lưu dân. Sau đó nhân danh thiên tử vì muốn an ủi
dân chúng, mở kho lương của Dự Châu ra cứu tế nạn dân, hiện tại dân tình
bên Dự Châu đã tương đối ổn định."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Giọng Sầm Duệ chậm rãi thấp xuống,

cho đến khi không một tiếng động.

Tần Anh buông văn thư, xuyên qua màn trướng nhìn bóng dáng mơ hồ

của Sầm Duệ, nhìn một hồi, nhẹ nhàng thu dọn văn thư đi ra ngoài điện. Đi
tới cạnh cửa, Sầm Duệ trong nội trướng hình như vừa bừng tỉnh từ cơn ác
mộng, mơ hồ gọi một tiếng. Tần Anh không chút suy nghĩ quay đầu trở lại:
"Bệ hạ?!"

Sầm Duệ thở hổn hển: "Tần Anh?"

Tần Anh bưng chén nước, cúi đầu chờ, Sầm Duệ cầm cái chén, hơi thở

gấp gáp nói: "Trẫm vừa mới mơ. Trong mơ đột nhiên trời tối đen, không có
mặt trời cũng không có mặt trăng, không thấy cả các ngươi đâu, chỉ có
mình trẫm đi một mình trên đường..."

Lời của Sầm Duệ làm Tần Anh sinh ra cảm giác có điềm xấu: "Bệ hạ,

việc cấp bách bây giờ là người bảo trọng long thể, đừng lao lực nữa."

"..." Sầm Duệ tựa vào đầu giường phát ra nụ cười nhẹ không rõ ý tứ

hàm xúc, trong châm biếm lại mang theo chút thê lương: "Ngươi tới Chính
Sự đường, mời Từ Sư, Tạ Dung và cả Vân Đình tới đây."

Chân trước Tần Anh vừa đi, Lai Hỉ đã vào đưa thuốc cho Sầm Duệ,

Sầm Duệ uống một ngụm lại phun ra: "Đắng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.