"Khi tà quang chiếu đến bài vị và kim tháp, cũng là lúc các vị phát điên
chém giết lẫn nhau. Trên thực tế, cách làm này chủ yếu nhằm để giết
người, chứ không thật sự gây tổn hại cho long huyệt, cũng có nghĩa là,
người bày cục hòng hại các vị, theo kê hoạch sẽ còn tới lần nữa, bọn họ
muốn phá huyệt..."
Nói đến đây, Lục Kiều Kiều nhìn sang ôn Hán Phong, sắc mặt ông ta rất
khó coi, nhưng nụ cười vẫn gắn chặt trên môi.
Lục Kiều Kiều lại tiếp: "Nếu vào tối Trung thu,
Mão Kê Ảo Nguyệt cục bày ra ở đây có thể giết sạch nam đinh hai thôn
các vị, thì giờ quay lại đây phá huyệt chắc chắn dễ hơn nhiều rồi, ha
ha..."
Giọng Lục Kiều Kiều lạnh tanh, tiếng cười cũng sắc lẹm.
Ôn Hán Phong nghe đến đây cũng cười khan mấy tiếng theo Lục Kiều
Kiều, không nói năng gì. Lục Kiều Kiều thấy ôn Hán Phong không nói
gì, lại tiếp tục xem phong thủy.
"Đúng rồi, nước này là từ đâu ra nhỉ?" Lục Kiều Kiều lẩm bẩm đi ra khỏi
từ đường, đưa mắt quan sát trên dưới bốn phía.
Chợt An Long Nhi gọi Lục Kiều Kiều lại: "Cô Kiều xem này, ồ đây có
mấy cái lỗ..."
Mọi người bước lại xem, quả nhiên thấy trên mặt đất có dấu vết như bị
ghê chèn xuống, hơn nữa những vết này còn kéo dài cách quãng ra tận
sau từ đường.
Phía sau từ đường là sườn núi, trên sườn núi có dòng suối rừng lững lờ
chảy xuống, mọi người lần theo vết lõm, vào trong khu rừng đằng sau từ
đường, đây chính là nơi tối qua phát hiện hai tên áo đen ẩn nấp, nhìn
dưới mặt đất có thể trông thấy rất nhiều tre bương to tướng, có cây bị
chặt thành đoạn, có cây lại bị chẻ làm đôi, những cây bị chẻ dài nhiều
hơn so với những cây bị chặt.
Đến đây thì tất cả đã sáng tỏ, hóa ra kẻ gian dùng ống tre lắp thành
đường dẫn nước, hứng nước từ con suối sau từ đường, cho đi qua ống tre
đổ vào minh đường và từ đường.
Lục Kiều Kiều cười nhạt nói giễu ôn Hán Phong: