Jack cùng Thúy Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện, Thúy Ngọc rất tinh ý chu
đáo rót rượu gắp thức ăn cho Jack, lại lả lơi đụng chạm dựa dẫm vào
người anh ta, khiến Jack vô cùng hả dạ, thầm nghĩ nếu Lục Kiều Kiều
cũng thê này thì đời này anh ta có chết cũng không hối hận.
Sau khi cơm no rượu say, Jack và Thúy Ngọc như đã quen thân từ lâu.
Thúy Ngọc hỏi: “Jack thiếu gia, anh muốn qua nhà tôi chơi không?”
Jack cợt nhả nói: “Muốn chứ, để tôi xem phòng của cô thê nào, nhưng
xem phòng cần bao nhiêu tiền? Tôi sợ không mang nhiều tiền đến thế.”
Jack xét thấy bên trong phòng trọ của mình cất không ít tiền bạc và đồ
dùng, để người lạ vào cũng không an toàn, chỗ Thúy Ngọc dù gì cũng là
nơi chuyên nghiệp, có thể vui vẻ thỏa hứng hơn.
Thúy Ngọc vòng tay ôm lấy tay Jack, ép chặt khuôn ngực đầy đặn vào
cánh tay anh ta, ngọt ngào đáp: "Việc đấy không cần lo, cứ tới rồi hẵng
nói mà...”
Jack bị Thúy Ngọc ép chặt đến mức quên hết mọi thứ, nói luôn: “Nếu
không cần tiền... thì phải xem rõ trong ngoài vài lượt... mau đi thôi!”
Thúy Ngọc dẫn Jack ra ngoài trấn, đi trong màn đêm tăm tối tới một
quán trọ nhỏ giăng đèn kết hoa. Quán trọ này rất nhỏ, chằng có biển hiệu
gì, bước vào cửa là một sảnh nhỏ, bốn bên là sảnh mở ra năm sáu cái
cửa. Trong sảnh không một bóng người. Thúy Ngọc dẫn Jack vào một
gian phòng, bên trong vứt bừa bãi quần áo của Thúy Ngọc, có thể thấy
đây đúng là nơi ở của cô ta thật.
Jack cuối cùng cũng có cơ hội phóng thích tinh lực, tay ôm Thúy Ngọc,
đầu nghĩ đến Kiều Kiều, hùng hục suốt một canh giờ.
Jack đã mặc lại quần áo tử tế, còn Thúy Ngọc vẫn lõa lồ ngồi dưới nền
nhà, hai tay ôm đầu dựa vào cửa phòng.
Jack rất hài lòng với Thúy Ngọc, chủ động hỏi: “ Bình thường cô lấy của
khách bao nhiêu tiền?”
Thúy Ngọc còn chẳng buồn nhìn Jack, cứ ôm đầu ngồi bệt dưới đất:
“Tùy, anh muốn trả bao nhiêu thì trả...”
Jack đại khái cũng biết giá cả trong thành, giá gái đi ăn lẻ kiểu này rẻ
hơn chốn thuyền hoa hay lầu xanh lớn nhiều, chỉ hai trăm đồng là xong
một vụ giao dịch, nếu gái trẻ thì thưởng thêm chút ít, ba bốn trăm đã là