TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 107

pháo đài rơi cả xuống và các hầm chứa mở tung, thả cho mọi âm thanh trong
lịch sử thế giới bay theo gió.

Mọi âm thanh đã từng được thốt ra hay tạo ra, từ thời còn chưa có âm

thanh nào, cho tới khi có quá nhiều âm thanh, đều phóng ra khỏi đống đổ
nát, nghe như thể tất cả mọi người đang cười, huýt sáo, hò la, khóc, hát, thì
thầm, ậm ừ, hét, ho và hắt hơi cùng một lúc. Có những mẩu diễn văn cũ bay
đây đó, cùng với những bài đọc thuộc lòng, tiếng súng từ các cuộc chiến
tranh thời xưa, tiếng khóc của các em bé, tiếng còi xe, tiếng thác nước đổ,
tiếng quạt điện, tiếng vó ngựa, và đủ mọi loại tiếng động khác .

Suốt một hồi lâu, khắp nơi chỉ toàn sự hỗn loạn đến thủng cả màng nhĩ,

nhưng rồi, cũng nhanh như khi đến, các âm thanh cũ bay qua đồi để đi tìm
tự do mới, và mọi thứ bình thường trở lại.

Người dân vội vã trở về với công việc ồn ào và bận rộn của mình, và,

khi khói cùng bụi đã tan hết, chỉ có Milo, Tock, và Bọ Bịp là nhìn thấy
Người Bảo Hộ Âm Thanh đang buồn thảm ngồi trên một đống gạch vụn.

“Cháu rất lấy làm tiếc ạ,” Milo nói, vẻ thông cảm, khi ba người bọn họ

đến an ủi bà.

“Nhưng chúng tôi phải làm vậy,” Tock nói thêm, trong lúc đánh hơi

đống đổ nát.

“Loạn xạ hết cả lên rồi,” Bọ Bịp, với cái tài luôn phát biểu sai lúc sai

chỗ, lên tiếng nhận xét.

Người Bảo Hộ Âm Thanh nhìn quanh với vẻ buồn bã không gì xóa nổi

trên gương mặt.

“Sẽ phải mất hàng năm trời mới lại thu thập được hết những âm thanh

đó,” bà nức nở, “và để sắp xếp chúng cho đúng thứ tự thì còn mất lâu hơn.
Nhưng tất cả là lỗi tại ta. Ta không thể cải thiện các tiếng ồn chỉ bằng cách
im lặng được. Cái chính là phải dừng âm thanh đúng lúc.”

Bà vừa nói dứt lời thì tiếng bước chân nặng nề loẹt choẹt, loẹt choẹt

quen thuộc, không thể lẫn được của tên ẦM Ĩ bỗng vang lên từ bên kia đỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.