TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 108

đồi, và khi xuất hiện thì hắn kéo theo một cái bao to đến không thể tin nổi.

“Có ai muốn dùng những âm thanh này không?” hắn vừa thở hổn hển

vừa lau trán. “Chúng bay qua đồi cùng một lúc mà chẳng có cái nào đủ kinh
khủng đối với tôi cả.”

Người Bảo Hộ Âm Thanh nhìn vào trong bao, và trong đó là tất cả

những âm thanh vừa thoát ra khỏi hầm chứa.

“Ngươi thật tốt vì đã đem trả lại chúng!” bà vui sướng reo lên. “Một tối

nào đó, khi pháo đài của ta đã sửa xong, ngươi và ông bác sĩ phải qua đây
nghe hòa nhạc mới được.”

Ý nghĩ đó khiến tên ẦM Ĩ kinh hãi đến nỗi hắn vội vàng cáo lui và

hoảng hốt chạy biến đi.

“Hy vọng vừa rồi ta không xúc phạm gì đến hắn,” bà lo lắng nói.

“Hắn chỉ thích những âm thanh khó nghe thôi,” Tock giải thích.

“À, phải,” bà thở dài; “ta cứ quên là có nhiều người như vậy. Nhưng ta

nghĩ chúng cũng cần thiết, vì ta sẽ không bao giờ biết một âm thanh dễ nghe
ra sao trừ phi ta biết nó không khó nghe đến mức nào.” Bà dừng lại một lát
rồi nói tiếp: “Giá mà có Vần Điệu và Lý Tính ở đây thì chắc mọi chuyện sẽ
khá hơn.”

“Chính vì thế mà chúng cháu mới đi giải cứu họ đấy ạ,” Milo tự hào

nói.

“Đó hẳn sẽ là một cuộc hành trình dài và gian lao lắm đây! Cháu sẽ cần

gì đó tiếp thêm sinh khí,” bà kêu lên và đưa cho Milo một gói nhỏ màu nâu,
được bọc giấy và buộc dây cẩn thận. “Nhớ nhé: chúng không phải là để ăn
mà là để nghe, vì đôi khi cháu sẽ thấy thèm nghe cũng như là thèm ăn vậy.
Đây là tiếng phố đêm, tiếng còi tàu từ xa vẳng lại, tiếng lá khô rào rạo, tiếng
ồn ào của cửa hàng bách hóa, tiếng bánh mì gỉòn tan, tiếng giường cọt kẹt,
và tất nhiên là đủ mọi loại tiếng cười nữa. Mỗi thứ một ít, và khi ở những
nơi xa xôi đơn độc, ta nghĩ cháu sẽ vui khi có chúng.”

“Cháu chắc chắn là chúng cháu sẽ rất thích ạ,” Milo đáp, vẻ biết ơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.